Bé Gà Con Tỏa Sáng Nhất Cung Điện Lang Vương

Chương 1: Gà con rơi vào ổ sói

"Này, tại sao cậu ta không nói chuyện?"

Trời cao, gió mạnh.

Hai chú chim bay lượn trên một mảnh rừng rậm, mỗi con cõng một con sói trên lưng. Chú chim bay ở phía trước trên móng vuốt bên phải còn quắp lấy một bé gà nhỏ.

Câu hỏi này là của gã quý tộc sói đã chọc ghẹo Kiều Hi suốt nửa ngày.

"Có thể là bị dọa ngu đi, haha." Những lời đầy vẻ nịnh nọt này là do người cùng tộc của Kiều Hi nói ra.

Kiều Hi nhìn chằm chằm khu rừng phía dưới, ngậm chặt miệng, kiên quyết không để người khác có cơ hội giễu cợt mình.

Cậu trăm triệu lần không nghĩ tới, cách đây một ngày rưỡi, khi cậu một mình bước ra khỏi cổng trường như thường lệ, lại bị mấy người đàn ông mặc đồ đen túm lên xe. Kẻ bắt cóc đó là do phụ vương và mẫu hậu của cậu phái đến. Đôi phu thê này thậm chí còn không cho Kiều Hi một cơ hội lựa chọn nào mà trực tiếp sai người đóng gói cậu đưa đến vương cung của Lang tộc.

Trên đường đi, người mặc đồ đen chỉ đơn giản truyền đạt lại cho Kiều Hi ý tứ của Điểu tộc thú vương và vương hậu: "Tam vương tử nhỏ tuổi nhất của Lang tộc muốn tìm một Điểu tộc để kết bạn chơi cùng. Trong vương cung chúng ta cũng chỉ có ngươi tuổi nhỏ nhất, vậy ngươi đi đi."

Chỉ có điều Tam vương tử điện hạ rõ ràng chẳng phải muốn tìm "bạn chơi cùng" gì hết mà là muốn tìm "đồ chơi" thì có, Kiều Hi tin rằng phụ vương và mẫu hậu của cậu biết rất rõ điều này. Vậy nên tóm lại là, Kiều Hi chỉ đơn giản là bị phụ mẫu của chính mình coi như vật hy sinh mà vứt bỏ thôi.

Mà giờ khắc này, Tam vương tử Lang tộc cuối cùng cũng quậy chán rồi, dự định chơi một trận lớn. Vì vậy, sai khiến thị vệ Điểu tộc chở mình cùng một quý tộc Lang tộc, ngoài ra còn bắt theo Kiều Hi bay đến cánh rừng này.

Người ta nói rằng khu rừng này thuộc về một trong những hoàng tử tàn bạo nhất của Lang tộc, trong rừng thậm chí còn có sủng vật của hắn, một con hổ, một con gấu đen và cả một con mãng xà.

Người ngoài chưa được cho phép mà dám vào khu rừng này sẽ bị ba con thú đó hoặc chính vương tử cắn chết. Vì vậy, ngay cả vị Tam vương tử Lang tộc kia cũng chỉ dám cưỡi chim bay trên không chứ nào dám thực sự bước vào khu rừng này.

Lúc này, bọn họ tính toán đem Kiều Hi ném từ trên không xuống khu rừng, rồi xem một màn "chân thân cắn sát"*.

(*chân thân cắn sát: người thật bị cắn chết.)

Thấy Kiều Hi chẳng nói chẳng rằng, vị quý tộc kia cũng không có hứng thú trêu chọc nữa, gã lẩm bẩm "Quên đi.", ngược lại giọng phấn kích nói với người ở phía sau: "Điện hạ, gần đến rồi, chúng ta ném nó xuống được không?"

Phía sau vang lên một thanh âm nhỏ, chậm rì rì mà nói: "Được, ném đi."

Tim Kiều Hi thắt lại, cậu nín thở.

Phía trên cậu, thị vệ bên Điểu tộc nói với giọng điệu có vẻ thương xót nhưng không đáng kể: "Điện hạ, tự cầu phúc cho mình đi."

Sau đó, móng vuốt dần buông lỏng, Kiều Hi cứ vậy mà từ trên cao rơi xuống theo phương thẳng đứng.

Gió "phần phật" từ dưới lên trên, quất vào người Kiều Hi, thổi tung lông vũ của cậu lên.

Tim Kiều Hi đập nhanh. Cậu ngậm chặt miệng, thở gấp, hoảng loạn mà đập hai cánh, nhưng hoàn toàn không có cách nào ổn định cơ thể trong không trung như một loài chim bình thường. Đừng nói là rớt xuống xiêu xiêu vẹo vẹo, chẳng bằng nói là bị gió thổi đến lung tung rối loạn.

Cậu lọt vào giữa các cành cây, cuốn theo một đống lá rơi xuống, trải qua quá trình giảm xóc, cuối cùng cũng rớt được xuống nền đất đầy lá rụng... May mà chưa bị quăng nát thành đống bùn nhão.

Kiều Hi liều mạng thở phì phò, tim đập muốn văng cả ra ngoài, sau đó nhanh chóng đứng dậy, cảnh giác nhìn xung quanh.

Ở trong cung lang tộc ngây người nửa ngày, cậu đã sớm nhớ rõ cái tên đó, Cảnh Diễm.

Đây là tên của đại vương tử Lang tộc, chính là con sói đen hung bạo nhất.

Theo truyền thuyết, Cảnh Diễm thấy người là cắn. Hắn ta thích gặm thịt gà sống nhất, gặm đến máu me tung tóe gì đó mới có thể làm hắn hưng phấn.

Kiều Hi... Kiều Hi mới không sợ. Cậu, cậu, cậu chỉ là lớn lên trông giống một con gà chứ không phải gà thật. Cậu không tin Cảnh Diễm sẽ ăn thịt thú nhân!

Không sợ, không sợ...

Kiều Hi liều mạng tự thôi miên bản thân.

Khu rừng yên tĩnh, những tán cây xanh um rậm rạp chặn đi phần lớn ánh sáng mặt trời khiến cho cả cánh rừng nhuốm chút tối tăm.

Kiều Hi căng thẳng nhìn quanh, đột nhiên cảm giác được sau lưng có một cỗ hơi thở, cả người cứng đờ.