Cậu Chủ Thật Sau Khi Sống Lại Quyết Định Làm Cá Mặn

Chương 43

Đây là lần đầu tiên Tần Niệm nhìn thấy rõ ràng vườn hoa ở phía trước nhà chính nhà họ Phong, vườn hoa của nhà họ Phong có phong cách châu u, mỗi một cành lá đều được cắt sửa vô cùng ngay ngắn, nhìn ra được chủ nhân của vuownf hoa vô cùng cẩn thận tỉ mỉ.

Tần Niệm đi trên đường, bỗng trên con đường nhỏ bên cạnh truyền đến âm thanh nhỏ vụn, cậu dừng bước.

Cậu có hơi tò mò nhìn về phía con đường.

m thanh nhỏ vụn kia càng lúc càng lớn, xào xạc xào xạc, dường như là tiếng bánh xe lăn trên mặt đất, nghiền lên lá rụng.

Cuối cùng một bóng người xuất hiện trước mắt Tần Niệm.

Đó là một người phụ nữ ngồi trên xe lăn, thân hình cô ấy gầy yếu, sắc mặt tiều tụy, khuôn mặt có phần tương tự Phong Vọng và Phong Viện Viện, nhớ lại lời hôm nay chị Lâm đã nói, Phong Vọng đi đón chị gái của mình, Tần Niệm đoán người phụ nữ trước mặt có lẽ là chị gái của Phong Vọng, mẹ của Phong Viện Viện.

Phong Ninh trông thấy Tần Niệm đột nhiên xuất hiện cũng có phần giật mình.

“Cậu là?”

Không đợi Tần Niệm trả lời, cô ấy đã cười nói: “Cậu là Tần Niệm nhỉ.”

Tần Niệm sửng sốt, không ngờ thế mà cô ấy lại biết mình.

Cậu gật đầu.

Giọng Phong Ninh nhẹ nhàng dịu dàng: “Tôi có nghe Tiểu Vọng nói về cậu, tôi là chị gái của nó, nó nói cậu đã tìm ra Viện Viện, thật sự rất cảm ơn cậu, nếu không phải cậu… khụ khụ.”

Nói một câu dài, Phong Ninh có phần không thở được.

Tần Niệm bị dọa vội đi đến sau lưng cô ấy giúp vỗ lưng thông khí.

Phong Ninh biết vị trí của nhà họ Phong nguy hiểm thế nào, cũng biết những thủ đoạn lôi đình của Phong Vọng sau khi lên làm người cầm quyền đã đắc tội bao nhiêu người, những kẻ thù kể cả nhìn thấy và không nhìn thấy đều đang chờ đợi nhà họ Phong có sơ hở, một kích trí mạng.

Tay Tần Niệm nhẹ nhàng, Phong Ninh cảm thấy bản thân dần ổn định lại, cô ấy ngẩng đầu cười với Tần Niệm, cơn ho vừa rồi đã khiến gương mặt cô ấy có thêm một chút hồng hào, trông không còn tái nhợt như thế nữa.

“Cô chủ Phong đang muốn đi đâu sao, tôi có thể đưa chị đi.”

Phong Ninh nói: “Không cần khách sáo như vậy, cậu cứ gọi tôi chị Ninh là được rồi.”

Tay cô ấy đặt lên xe lăn, nghiêng đầu hỏi Tần Niệm: “Cậu có đang bận việc gì không, nếu không bận thì đẩy tôi đi dạo một chuyến đi.”

Tần Niệm gật đầu, nắm lấy tay vịn xe lăn: “Chị muốn đi dạo ở đâu?”

Phong Ninh nói: “Cứ tùy tiện đi một chút là được.”

Tần Niệm đẩy Phong Ninh tùy ý đi một lúc trong vườn hoa, Phong Ninh dựa lưng lên lưng ghế: “Viện Viện có nói với tôi về cậu, con bé nói cậu là thầy giáo tốt, đàn dương cầm rất hay.”

Tần Niệm nói: “Viện Viện cũng là một học sinh giỏi, học tập rất nhanh.”

Phong Ninh cười nói: “Con bé là con gái tôi, bình thường bướng bỉnh thế nào tôi đều biết. Tiểu Niệm, vừa rồi tôi thấy cậu cầm vài gói thuốc, cơ thể cậu không thoải mái sao.”

Cô ấy lại nghĩ đến gì đó hỏi: “Cậu không ngại tôi gọi cậu là Tiểu Niệm chứ?”

Tần Niệm cảm thấy Phong Ninh dường như là một người rất thành thạo, người lần đầu gặp mặt đã nói rất nhiều lời thấu hiểu sâu sắc.

Cậu lắc đầu rồi thành thật trả lời: “Sức khỏe tôi không có vấn đề gì, đây đều là thuốc bốc giúp anh Phong.”

“Tiểu Vọng bị bệnh sao?”

“Không phải, tôi chỉ tự tiện bốc thuốc thôi, là một phương thuốc tôi biết được trước đây, có tác dụng hỗ trợ giấc ngủ.”

Nghe đến đây Phong Ninh có phần tò mò: “Đến cả chuyện mất ngủ Tiểu Vọng cũng nói với cậu?”

Tần Niệm: “Không phải, anh Phong chỉ nói mình có tình trạng mất ngủ, vừa lúc nghe tiếng đàn của tôi thì cảm thấy có chút ít tác dụng với giấc ngủ, nên đã thuê tôi, chuyện mất ngủ này có ký thỏa thuận giữ bí mật.”

Phong ninh nhìn Tần Niệm rồi chậm rãi nói: “Cậu quả thật là ông trời ban cho nhà họ Phong.”

Ánh mặt trời giữa trưa càng lên cao, cho dù ở trong vườn hoa đầy bóng mát thì cũng có thể cảm nhận được một chút nóng.

“Tôi có hơi buồn ngủ, Tiểu Niệm, chúng ta trở về đi.”

Tần Niệm đẩy Phong Ninh về đại sảnh nhà họ Phong.

Tần Niệm bắt đầu phối lại những dược liệu mình vừa mua được trong nhà bếp, tay cậu thành thạo, sau khi mở gói thuốc ra thì đổ vào trong chậu, cho nước sạch vào, để bụi trên dược liệu chìm xuống đáy.

Sau đó lại lấy long cốt vừa mới mua ra, thuần thục chần qua nước để loại bỏ máu trên đó, cho dược liệu và long cốt vào nồi thuốc.

“Anh ơi, anh đang làm món ăn gì sao?”

Phong Viện Viện không biết từ đâu xuất hiện, dọa cho Tần Niệm nhảy dựng, cô bé bám vào bàn bếp, cố gắng nhón chân muốn xem xem Tần Niệm đang làm gì.

“Anh đang hầm canh thôi. Viện Viện em đến đây làm gì?”

Cậu vừa hỏi Phong Viện Viện mới nhớ ra mục đích bản thân đến nhà bếp - nhân lúc mẹ và cậu không ở đây đến nhà bếp lén lấy đồ ăn vặt.

Cô bé dừng động tác bám lên bàn bếp, tay có phần chột dạ đặt ra sau lưng: “Không có gì ạ.”

Tần Niệm nhớ ra hôm nay vẫn chưa luyện đàn, cậu cúi đầu hỏi Phong Viện Viện: “Có muốn đánh đàn không? Hôm nay vẫn chưa luyện đàn.”

Phong Viện Viện nhìn tủ lạnh, mắt có phần lưu luyện, suy nghĩ xem chỉ cần bản thân đàn xong rồi để thầy đi thì vẫn có thể đến nhà bếp lén lấy thức ăn vặt, vì thế cuối cùng vẫn gật đầu.