Tần Gia Vệ oán trách: “Mẹ, mẹ đừng nói thế, tốt xấu gì cũng là mẹ ruột của Tiểu Hứa.”
Ngụ ý là nói về Tần Niệm thế nào cũng được, nhưng không thể nói bảo mẫu đó là mẹ ruột của của Tần Gia Hứa được.
Liễu Bạch Nhứ nghe anh ta nói thế mới nhìn sang Tần Gia Hứa bên cạnh, thản nhiên nói: “Mẹ ruột mẹ nuôi gì chứ, ngoại trừ người mẹ này Tiểu Hứa còn người mẹ nào khác à?”
Tần Gia Hứa nghe thấy lời này sắc mặt mới thoáng dịu đi đôi chút, cậu ta ôm lấy tay Liễu Bạch Nhứ, lời nói mang theo ý làm nũng: “Con biết mẹ đối xử với con tốt nhất, đương nhiên con chỉ có một người mẹ là mẹ thôi.”
Liễu Bạch Nhứ cười nói: “Con lại khéo ăn khéo nói thế đấy.”
Tần Gia Hứa vờ như vô ý nói: “Sáng nay con nói với Tiểu Niệm sẽ tổ chức một buổi tiệc cho cậu ấy, kết quả bây giờ lại không thấy người không, có phải là do con suy nghĩ không được chu đáo hay không, người kiệm lời ít nói như Tiểu Niệm có lẽ không thích quá nhiều người.
Nhắc đến Tần Niệm, rõ ràng Tiểu Bạch Nhứ có phần mất kiên nhẫn, ấn tượng của bà ta về Tần Niệm chỉ có những bức ảnh chụp hàng ngày và tài liệu thám tử tư cung cấp, là một đứa bé cực kỳ bình thường, bốn chữ tầm thường nhạt nhẽo cũng đã đủ khái quát cuộc đời ngắn ngủi của cậu.
Liễu Bạch Nhứ là một người si mê nghệ thuật, cậy tài khinh người, đối với một người cao ngạo như bà ta thì bình thường chính là tội ác, bà ta không thể nào chấp nhận được bản thân có một đứa con bình thường như thế.
Giọng bà ta mất kiên nhẫn: “Đúng là thứ vô dụng.”
Bố Tần hỏi: “Đã gọi điện thoại cho nó chưa?”
Sắc mặt Tần Gia Hứa khó xử: “Tiểu Niệm không cho bọn con số điện thoại.”
Liễu Bạch Nhứ nói: “Cứ để nó đi đi, cứ như tên nhóc quê mùa ở nông thôn vậy.”
Bà ta nhìn Tần Gia Hứa với vẻ mặt trìu mến: “Chỉ tiếc cho những thứ Tiểu Hứa của chúng ta đã chuẩn bị thôi, không sao cả, vốn mọi người cũng nên tụ họp, có Tần Niệm hay không cũng như nhau, dù sao nó cũng không phải thứ quý giá gì.”
Tần Gia Hứa có vẻ ngượng ngùng trước lời khích lệ của mẹ Tần.
Tần Gia Vệ lại đồng tình: “ĐÚng vậy, Tiểu Hứa sao có thể so sánh với Tần Niệm được.”
Lời anh ta nói cũng là tiếng lòng của người nhà họ Tần, đối với họ mà nói, Tần Gia Hứa là người đã chung sống mười mấy năm, là người đã được dốc hết tình cảm mười mấy năm, là một tồn tại dù là người có máu mủ ruột thịt như Tần Niệm cũng không thể sánh bằng.
Sắc trời dần tối, nhà họ Tần thắp sáng đèn đóm, các vị khách từ xa đến đã lục tục vào trong.
Dưới ánh đèn lập lòe màu sắc rực rỡ, pháo hoa được bắn lên bầu trời, khiến cho Giang Nam Ngạn vắng lặng có thêm một hơi thở náo nhiệt.
Tần Gia Hứa mặc âu phục đứng ở cổng chào đón khách mời, một bóng người đi đến sau lưng cậu ta, vỗ lên vai cậu ta, ngay khi Tần Gia Hứa quay đầu lại đã nhảy ngay đến trước người cậu ta, búng tay một cái.
“Gia Hứa, nghĩ gì thế, nhìn từ xa cũng đã thấy cậu đang lo lắng không yên.”
Người đến là Cố Hoài, cũng là người lớn lên từ bé với Tần Gia Hứa.
Nhà họ Cố và nhà họ Tần thường xuyên lui tới, con cái hai nhà cũng có quan hệ thân thiết với nhau.
Tần Gia Hứa cười nói: “Đang nghĩ đến Tiểu Niệm.”
“Tiểu Niệm?”
Cố Hoài không để tâm: “Là đứa bé bị bế nhầm của nhà họ Tần đấy à, không phải nói buổi tiệc hôm nay là do cậu tổ chức giúp cậu ta à, người đâu rồi?”
Tần Gia Hứa nói: “Không biết đã chạy đi đâu, cũng trách tớ chỉ lo tổ chức buổi tiệc, đến cả chuyện cậu ấy chạy mất cũng không biết.”
Cố Hoài bất mãn: “Chuyện này sao có thể trách cậu được, đây rõ ràng là thằng nhóc kia không biết tốt xấu. Cậu không làm gì sai với cậu ta cả, không cần phải tự trách.”
Cố Hoài vẫn nhớ rõ khi Tần Gia Hứa biết mình không phải con trai của nhà họ Tần đã một mình đừng bên bờ sông mượn rượu khóc thút thít, dáng vẻ yếu ớt kia khiến Cố Hoài đau lòng.
Lúc ấy cậu ta đã chán ghét Tần Niệm còn chưa gặp mặt.
Nếu đã qua mười mấy năm, mỗi người đều đã có cuộc sống của bản thân, sao lại còn muốn quay về.
Cậu ta an ủi Tần Gia Hứa nếu nhà họ Tần không cần Tần Gia Hứa thì cậu ta sẽ đón người về nhà.
Có lẽ lời an ủi của cậu ta đã phát huy tác dụng, cũng có thể do Tần Gia Hứa đã khóc mệt, Tần Gia Hứa bèn ngủ say trên vai Cố Hoài.
Tần Gia Hứa trong lòng nhạy cảm yếu ớt, nhưng trong ký ức cậu ta lại là người hăng hái hăm hở, hiện tại lại bị giày vò đến nỗi tiều tụy như thế chỉ vì một tên nhóc ở nông thôn, cũng bắt đầu từ thời điểm đó Cố Hoài đã có sự thù địch với Tần Niệm một cách khó hiểu.