Trong phòng, Phong Vọng nghe thư ký Dương báo cáo lại, hiểu được đại khái những chuyện đã xảy ra, tình hình của nhà họ Phong quá đặc biệt, chó sói vờn quanh khắp nơi, mỗi một chuyện trông có vẻ như trùng hợp nhưng có lẽ sau lưng đều đã có người mưu toan tỉ mỉ.
Phong Vọng không dám xem thường.
“Tần Niệm chính là người con trai bị bế nhầm của nhà họ Tần, hôm nay đến chùa Hàn Sơn ở phía sau Giang Nam Ngạn, trên đường trở về vừa vặn gặp được cô Viện Viện.”
Thư ký nhìn tài liệu đã thu thập được, báo cáo hai năm rõ mười cho người đàn ông trước mặt.
“Dù gì cũng là con trai nhà họ Tần, thế mà địa điểm ở nơi như vậy lại đi bộ trở về, tuy rằng chùa Hàn Sơn cách biệt thự Tần Nam không xa nhưng đường đi cũng khá rắc rối.
Mặt mày Phong Vọng không chút biến sắc, ngón tay chậm rãi gõ lên mặt bàn, đó là động tác anh thường làm mỗi khi suy nghĩ vấn đề.
Điểm này thư ký Dương cũng đã điều tra được rõ ràng: “Hình như cậu Tần mới vừa trở về nhà họ Tần, hơn nữa xem ra cũng không được yêu thích, ngày cậu ấy trở về, hai vị kia cũng không ở nhà họ Tần.”
Anh ấy vừa nói xong thì bên ngoài đã có tiếng gõ cửa, cùng với đó là giọng nói non nớt của Phong Viện Viện: “Cậu ơi, cậu ơi, cậu xong chưa, cháu với anh xinh đẹp đều thay quần áo xong rồi.”
Phong Vọng ngẩng cằm tỏ ý: “Đi mở cửa đi.”
Thư ký Dương mở cửa ra, ngoài cửa là một bóng dáng nhỏ bé màu hồng nhạt phóng vèo một phát vào trong phòng tựa như một viên đạn pháo, Phong Viện Viện mặc một chiếc váy hoa bồng màu hồng nhạt, khoa tay múa chân: “Cậu mau xem xem cháu có xinh không.”
Phong Vọng vốn định nói gì đó với Phong Viện Viện, nhưng khi vừa ngẩng đầu, đập vào mắt chính là một bóng người mảnh khảnh đi theo phía sau Phong Viện Viện.
Tần Niệm cứ đứng ở cửa như thế, có phần mất tự nhiên, vẫn đứng trước cửa phòng sách không định bước vào. Trên người cậu là một chiếc áo sơ mi và quần đen đơn giản.
Rõ ràng chỉ là một bộ trang phục đơn giản nhưng lại làm tôn lên đôi chân dài và phần eo mảnh mai của cậu.
Hoàn toàn không nhận ra đây là một đứa bé sinh sống ở nông thôn trong thời gian dài.
Vì phép lịch sự nên Tần Niệm không hề quan sát phòng sách của Phong Vọng, cậu nghiêng người, Phong Vọng chỉ nhìn thấy một phần sườn mặt.
Thân thể mảnh khảnh, sườn mặt rất đẹp, lại còn có một nốt ruồi son nếu không nhìn kỹ sẽ không chú ý đến nằm ở đuôi mắt, lông mi của thanh niên tựa như cánh bướm, như con bướm đang vỗ cánh.
Khiến trái tim người ta ngứa ngáy.
“Nếu đã chuẩn bị xong thì xuất phát thôi, thư ký Dương đi chuẩn bị xe trước đi.”
Phong Vọng cất lời.
…
Lúc này ở biệt thự nhà họ Tần.
Trong đại sảnh nhà họ Tần người đến người đi, vẫn đang bày trí từ sáng đến giờ, quản gia và người giúp việc đang luống cuống tay chân chuẩn bị những thứ cần dùng trong bữa tiệc tối nay.
Tần Gia Hứa có sự ham thích trong việc xã giao, cậu ta nhìn những người giúp việc đang bận trong bận ngoài, nhìn cả sảnh tiệc đã thành hình cơ bản, có một cảm giác thỏa mãn to lớn.
Thế cho nên khi cậu ta bảo người giúp việc mời Tần Niệm vốn cũng có một tâm trạng muốn khoe khoang.
Trong cảm nhận của cậu ta, Tần Niệm đến từ nông thôn chắc chắn sẽ cảm thấy rất choáng ngợp trước khung cảnh này.
“Không thấy Tần Niệm?”
Nghe người hầu trả lời, Tần Gia Hứa có phần hoài nghi, rồi sau đó cậu ta lại hiểu rõ, Tần Niệm kiệm lời ít nói như thế, lại còn ở nông thôn, trông thấy những sắp xếp thế này chỉ e đã luống cuống không biết đã chạy đi đâu rồi.
Trong tích tắc trong lòng cậu ta giấu kín một chút hân hona.
Nhưng cậu ta đã điều chỉnh lại tâm trạng rất nhanh, Tần Gia Vệ đang trò chuyện với bố mẹ Tần, Tần Gia Hứa đi sang nhíu mày, dáng vẻ sốt ruột.
“Bố, mẹ, thím Hoàng nói không tìm được Tiểu Niệm, Tiểu Niệm không quen thuộc nơi này, không biết đã chạy đi đâu rồi.”
Ba người ở đây nghe được lời này cũng không hề thay đổi biểu cảm trên gương mặt.
Đặc biệt là Liễu Bạch Nhứ, bà Tần, bà ta quan tâm đến móng tay vừa mới làm của mình hơn, bà ta vừa ngắm nghía hiệu quả của móng tay dưới ánh đèn vừa thờ ơ nói: “Không phải không nỡ bà bảo mẫu nghèo kia nên chạy về rồi chứ.”
Bảo mẫu trong lời bà ta là mẹ nuôi của Tần Niệm, mẹ ruột của Tần Gia Hứa, đã từng làm bảo mẫu ở nhà họ Tần.
Khi Tần Gia Hứa nghe được xưng hô này thì gương mặt vốn mang ý cười khẽ cứng đờ.