Khi Phong Vọng và thư ký Dương lái xe đến trạm xe buýt Giang Nam Ngạn đã trông thấy một màn thế này:
Dưới trạm xe buýt chưa xây xong, hai con người một lớn một bé đang chen chúc run rẩy dưới một tán ô nhỏ, cực kỳ đáng thương.
Phong Vọng xuống xe, thư ký Dương nhanh chóng cầm một chiếc ô theo sát phía sau.
“Cậu ơi…”
Phong Viện Viện trông thấy bóng người quen thuộc bước tới, lập tức hưng phấn chạy sang, mặt chạm vào đùi Phong Vọng, nước mắt nước mũi nước mưa dính lên chiếc quần tây may đo cao cấp.
Phong Vọng không chút biến sắc xách tên quỷ nhỏ trước mặt ném cho thư ký Dương bên cạnh.
Anh xoay người đi đến trước mặt Tần Niệm, cậu thanh niên trước mặt đã chia hơn phân nửa không gian dưới ô cho Phong Viện Viện nên gần như cả người đều bị ướt, dáng vẻ cậu có phần chật vật, làn da vốn trắng nõn lúc này cũng gần như trở nên trong suốt vì rét lạnh.
Cậu bị cóng đến nỗi môi trắng bệch, đến cả khi đứng cũng như lung lay sắp đổ.
“Chào cậu, nên xưng hô thế nào?”
Không hiểu sao giọng Phong Vọng lại nhẹ đi.
Tần Niệm ngẩng đầu, cảm thấy người trước mặt có hơi quen mắt nhưng lại không nhớ nổi đã từng gặp ở đâu.
Cậu thấy có lẽ bản thân đã bị cóng đến mơ hồ: “Tôi họ Tần, gọi tôi Tần Niệm là được.”
“Cảm ơn cậu đã giúp đỡ tìm đứa bé nhà chúng tôi, có cần thù lao gì không, phía tôi có thể gửi cậu.”
Tần Niệm lắc đầu, cậu giúp đỡ cô bé kia vốn không mang theo mục đích gì: “Không cần đâu, cô bé tìm được phụ huynh là được rồi, tôi phải về đây.”
Không cần thù lao?
Phong Vọng lại quan sát người thanh niên trước mắt, quả thật thái độ của người thanh niên không giống như nhận ra anh.
Thế nhưng trên đời này vốn có rất nhiều người biết ngụy trang, anh cũng không tin tưởng người trước mặt bao nhiêu.
“Cậu Tần muốn đi đâu, nếu không ngại tôi có thể đưa cậu đi.”
Phong Vọng bắt lấy cánh tay người thanh niên, biểu cảm trên mặt nho nhã lịch sự.
Da thịt người thanh niên mịn màng, ngón tay lạnh lẽo.
Tuy hiện tại đang là mùa hè, nhưng trời lại đang đổ mưa, gió thổi qua, Tần Niệm lạnh đến phát run, chỉ muốn mau chóng quay về thay một bộ quần áo sạch: “Nếu tiện thì tôi muốn đến biệt thự Tần Nam.”
Biệt thự Tần Nam là biệt thự nhà họ Tần mua ở Giang Nam Ngạn, nghe địa danh này Phong Vọng cảm thấy có phần quen thuộc, cẩn thận nhớ lại một phen, hình như hôm qua thư ký Dương có cầm một xấp thiệp mời, trong đó có nơi này?
Anh quay lại hỏi: “Hôm qua có nhận được thiệp mời của biệt thự Tần Nam không?”
Thư ký Dương là một người chuẩn bị đầy đủ mọi chuyện, dù cho hôm qua Phong Vọng không hề lộ ra hứng thú gì với xấp thiệp mời kia nhưng anh ấy vẫn nhớ rõ ràng rành mạch thời gian địa điểm của những tấm thiệp mời này.
Anh ấy gật đầu: “Đúng vậy, tối nay nhà họ Tần sẽ tổ chức một bữa tiệc ở biệt thự Tần Nam, theo thời gian thì qua hai tiếng nữa sẽ bắt đầu.”
Phong Viện Viện ló đầu ra từ sau lưng Phong Vọng: “Anh muốn đi dự tiệc ạ? Nhưng quần áo anh ướt cả rồi.”
Phong Vọng lại xách Phong Viện Viện trở lại phía sau: “Cậu muốn tham dự buổi tiệc à, tôi cũng chuẩn bị đến đó, cậu có thể đến nhà tôi thay quần áo trước, sau đó chúng ta cùng nhau đến đó.”
Trong bữa tiệc đời trước có người trước mặt này sao?
Không đợi Tần Niệm nghi ngờ, Phong Viện Viện trốn sau lưng Phong Vọng lại nhảy ra ôm lấy cánh tay Tần Niệm: “Hai người muốn đi cháu cũng muốn đi, cháu với anh xinh đẹp sẽ cùng tham dự buổi tiệc nhé cậu.”
Phong Viện Viện đứng cạnh đó nghe thấy Tần Niệm muốn tham gia buổi tiệc, mà trong nhận thức của cô bé thì ở buổi tiệc sẽ có vô số các loại bánh ngọt thơm ngon.
Vì thế có thể hiểu được ý nghĩa trong câu nói vừa rồi của cô bé là, nếu như cô bé dự tiệc thì anh trai xinh đẹp có thể cùng mình ăn các loại bánh ngọt thơm ngon.
Phong Viện Viện bày tỏ, còn có thể có chuyện tốt thế này sao?
Phong Vọng lộ vẻ bất đắc dĩ, cười nhìn sang Tần Niệm: “Thế nào, cậu Tần cùng đi chứ.”
Tần Niệm nhìn Phong Viện Viện với đôi mắt to lấp lánh đang nhìn mình chăm chú thì không tiện từ chối, bèn gật đầu đồng ý.
Đến khi cả ba người đã lên xe, thư ký Dương còn cực kỳ chu đáo lấy hai chiếc khăn to từ trong cốp sau xe ra, đưa cho Phong Viện Viện và Tần Niệm mỗi người một chiếc.
“Tổng giám đốc Phong, đi thẳng về nhà họ Phong chứ?”
Thư ký Dương hỏi.
Phong Vọng gật đầu: “Về đi, tránh để cậu Tần và Viện Viện lạnh cóng bị cảm.”
Thư ký Dương lái xe về đến nhà họ Phong.
Vừa vào cửa Phong Vọng đã căn dặn người giúp việc dẫn Tần Niệm đi tắm rửa.
Nhân tiện nói với thư ký Dương: “Anh bảo người đưa ít quần áo thích hợp dự tiệc đến cho Tần Niệm.”
Anh khẽ dừng lại rồi nói: “Nhân tiện điều tra xem, chuyện cậu ta gặp được Viện Viện hôm nay là thế nào.”
Thư ký Dương gật đầu rồi bước ra ngoài.