Ở nhà họ Phong lúc này đã vô cùng rối loạn.
“Cô chủ nhỏ không thấy đâu, chuyện quan trọng thế này mà cô lại không nói cho tôi biết.”
Quản gia nhà họ Phong lại trách cứ người giúp việc chuyên chăm sóc cho cô chủ nhỏ, vừa bảo vệ sĩ và những người giúp việc khác cùng ra ngoài tìm kiếm.
Người giúp việc kia là một phụ nữ đã hơn bốn mươi tuổi, lúc này đang khóc như một đứa trẻ phạm lỗi sai: “Tôi cứ tưởng cô chủ nhỏ chỉ nghịch ngợm đi nấp như trước đây, không ngờ lần này lại chạy ra ngoài.”
“Cô cứ tưởng cô cứ tưởng, bây giờ không phải chúng ta đang ở nhà cũ, Giang Nam Ngạn này vẫn còn chưa xây xong, khắp nơi đều lộn xộn, lỡ như cô chủ nhỏ xảy ra chuyện gì tôi thấy cô bị đuổi việc là còn nhẹ đấy.”
Người giúp việc kia vừa nghe lại càng thêm sợ hãi trong lòng, khóc lóc đến sắp ngất đi.
Chuyện Phong Viện Viện mất tích lập tức lọt vào tai chủ nhân nhà họ Phong, Phong Vọng.
Lúc này trong phòng làm việc của Phong Vọng lặng ngắt như tờ, thậm chí có thể nghe thấy rõ ràng tiếng kim đồng hồ trên tường đang xoay tích tắc.
Những ngón tay thon dài mạnh mẽ của người đàn ông gõ mấy cái trên chiếc bàn gỗ lim, căn dặn thư ký bên cạnh: “Chuyện này đừng báo cho Uyển Đình biết, tránh để em ấy xảy ra chuyện gì, cứ báo cảnh sát trước đã, nhưng hãy nhờ phía cảnh sát đừng tiết lộ tin tức ra ngoài, cũng đừng dán giấy tìm người…”
“Reng reng reng, cậu ơi nghe điện thoại, cậu ơi nghe điện thoại.”
Người đàn ông còn chưa nói hết thì một tiếng chuông điện thoại không hợp thời lại vang lên, giọng nói non nớt vang vọng khắp căn phòng.
Thư ký Dương trước bàn mỗi khi nghe tiếng chuông này đều muốn cười, dù sao có nói ra cũng không ai tin, đường đường là tổng giám đốc Phong Thị mà lại có tiếng chuông điện thoại ấu trĩ buồn cười thế này.
Phong Vọng lại không hề có phản ứng gì, anh liếc mắt nhìn số điện thoại xa lạ hiện lên trên màn hình, lạnh lùng trượt phím bấm ở giữa đến ký hiệu ngắt máy.
Số điện thoại này là số cá nhân của Phong Vọng, dãy số này chỉ có những bạn bè người thân khá thân thiết mới có được, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ xuất hiện một vài người không từ thủ đoạn để trèo lên nhà họ Phong có được dãy số này.
Vậy nên khi Phong Vọng trông thấy số điện thoại xa lạ đã vô tình cúp máy.
“Anh xuống trước đi.”
Thư ký Dương gật đầu rời khỏi phòng làm việc.
Mà ngay sau khi thư ký Dương rời đi thì màn hình điện thoại của Phong Vọng lại sáng lên.
“Reng reng reng, cậu ơi nghe điện thoại, cậu ơi nghe điện thoại.”
Tâm trạng vốn đã không vui của Phong Vọng lại càng thêm bực bội.
Dứt khoát cúp máy, khi sắp kéo số điện thoại này vào danh sách chặn thì Phong Vọng lại không ngờ được người đối diện lại gọi đến một lần nữa.
Phong Vọng híp mắt, là do bản thân khiến ai đó hiểu lầm rằng mình là một người dễ nói chuyện lắm sao, đến cả người xa lạ cũng có thể liên tục gọi điện thoại đến.
“Cậu ơi nghe điện…”
Anh nhận điện thoại, có một tích tắc anh muốn xem thử xem đối phương là ai mà lại to gan đến vậy.
“A cuối cùng cũng nghe máy rồi, xin chào ở đây có một đứa bé hình như là người nhà của…”
Ngay trong giây phút khi điện thoại được nối máy, đầu dây bên kia truyền đến một giọng thiếu niên trong trẻo.