Người Yêu Bé Nhỏ

Chương 23

Chống tay lên cằm nhìn ra cửa sổ, nó bất chợt thở dài. Nó không hề biết rằng “gương mặt tâm trạng” của nó lúc này làm đám con trai lớp bên - cái đám hay trêu chọc muốn nó làm “ bạn gái” - suýt nữa là rụng tim ra ngoài khi vô tình nhìn thấy lúc đám ấy đi ngang qua lớp nó. (A/N: Mô Phật!)

Nó thở dài là vì nó không biết mình phải nói gì với ông già đó sau cái vụ ổng bảo là thích nó. Thiệt tình khi cơn tức giận đã qua đi thì nó bắt đầu thấy bối rối. Nhất là khi nó cũng không biết chính bản thân mình thế nào.

Nó thích hay là không thích ông đó nhỉ? - Chắc chắn là không rồi.

Nó có vui khi ông đó bảo thích nó không? - Vui gì, giận điên lên thì có!

Vậy sao bây giờ nó lúng túng dữ vậy? Sao tim nó đập mạnh dữ vậy? - Ai biết đâu! Chậc, chắc tại trời nóng quá! ^"^

Suy diễn cho đã xong nó lại tự vò đầu bức tóc mình. Thiệt là rắc rối bực bội quá đi!

Buổi chiều nó về đến nhà thì bà chị đã đi học vẽ, còn Kha thì đang ngồi làm bài tập trong phòng khách. Thấy nó ôm cặp bước vào, Kha ngẩng lên nhìn, đỏ mặt rồi lại cúi xuống trang vở. Nó hít một hơi sâu, thảy cặp lên ghế rồi đến ngồi đối diện Kha.

- Nè, nói chuyện chút đi. - Nó cố giữ giọng nói ngang ngang thường lệ. Kha ngước nhìn nó và lập tức đỏ mặt. Một bên sống mũi Kha bị bầm, chắc hẳn là do cú đấm của nó lúc trưa.

- Ừm - Kha ừ khẽ nhưng mặt thì cứ cúi gằm xuống. Nó rất muốn phì cười. “Ông già” dễ thương thật.

- Nhìn tui nè! - Nó đẩy nhẹ vai Kha. “Ông già” ngập ngừng ngẩng gương mặt trông như một trái gấc lên - Xin lỗi, hồi nãy tui đánh anh.

- Thì cũng... tại tui... - Mặt Kha ửng lên và trông như hắn sẽ chảy máu mũi lần nữa.

- Rồi, giờ tới chuyện đó! - Linh vẫn cố để mặt mình “ lạnh” nhất có thể. Nhưng đầu nó thì cứ loạn hết cả lên. Những gì mà nó dành cả buổi học suy nghĩ để nói bây giờ bốc hơi hết trơn và đầu nó trở nên trống vắng lạ lùng. Nó nhìn Kha. Trông Kha căng thẳng đến tội nghiệp. Kha ấp úng:

- Chuyện... chuyện đó, tui...

Thấy Kha mở miệng trước, Linh hơi ngạc nhiên nhưng nó cứ im lặng nhìn Kha để chờ Kha nói tiếp. Mà nó càng nhìn thì mặt Kha lại càng đỏ.

- Thì là... ưʍ... tui thích cậu...

- Ừ... - Tự nhiên nó buộc miệng bật ra tiếng ừ. Rồi nó im luôn vì không biết nói gì tiếp theo. Thời gian giữa hai người như một quả bóng bơm căng. Khó chịu. Cuối cùng, chịu hết nổi, nó đập bàn đứng phắt dậy, mặt đỏ như gấc.

- Dẹp! Không bàn nữa! Tui không biết đâu á! Đi ngủ đây.

Nói xong, để Kha ngồi đó với cái mặt nghệt ra nhìn thấy thương, Linh đùng đùng bỏ đi lên lầu. Vào phòng, nó leo lên giường vùi gương mặt nóng bừng vô gối, tự rủa mình: “Trời ơi, mình đúng là thằng ngốc!”

- Linh... Linh nè! - Đang tự mình mắng mình xối xả, giọng Kha ngập ngừng ngoài cửa làm nó hết cả hồn, ngồi bật dậy. Nó do dự một lúc trước khi đứng lên và đi đến gần cánh cửa.

- Chuyện gì nữa? - Nó cáu kỉnh.

- Thì... hình như cậu giận hả?

- ...

- Nếu thấy khó chịu về chuyện đó - Giọng Kha nghe buồn buồn - cậu cứ coi như tui chưa nói gì cũng được.

- Anh bị ngốc hả? Thật là tức chết được mà! - Linh mở mạnh cánh cửa và tuôn luôn một tràng tức giận - Tự anh bảo thích tui nhưng mà nằm mơ anh mới nói cho tui biết, giờ tui biết rồi thì lại bảo tui coi như không có gì hết. Anh coi tui là cái gì vậy chứ? Là tờ giấy muốn ghi lên thì ghi rồi muốn xóa đi thì xóa à? Có quan tâm đến cảm giác của tui không vậy? Nói thích tui mà đối xử với tui kiểu đó là sao hả?

- Thì chứ cậu bảo tui phải làm gì bây giờ??? - Kha lên tiếng cắt ngang lời Linh. Giờ nó mới để ý là Kha đang nằm dài trên sàn sau khi lãnh nguyên cánh cửa vào mặt. Chẹp, tức quá nó lỡ tay đẩy mạnh cửa mà quên béng là Kha đứng bên ngoài. Càng hối hận khi thấy mũi Kha chảy máu. Kha bực dọc định quẹt vết máu thì nó vội đưa tay chặn tay Kha lại.

- Làm vậy cho máu nó chảy nữa à? - Linh cau có - Vô giường tui nằm đi, tui lấy khăn giấy cho mà lau.

Mười lăm phút sau, căn phòng chìm trong một sự im lặng đáng sợ. Kha thì nằm trên giường vì Linh nhất quyết không cho hắn ngồi dậy, trong khi thằng nhóc thì ngồi kế bên đọc truyện. Nói thế thôi chứ làm gì có chữ nào lọt được vô đầu nó. Rốt cuộc nó cũng phải thở dài gấp cuốn truyện lại. Kệ, giải quyết một lần cho xong, tới đâu thì tới.

- Ê nè, tui nói cái này, anh không được buồn à nha!