Người Yêu Bé Nhỏ

Chương 22

- Mũi mày chảy máu kìa! - Quyên lo lắng - Chắc là đau lắm hả?

- Mày đưa mặt cho nhóc Linh đấm thử thì biết đau hay không liền hà... Chết tiệt, lấy giùm tao miếng khăn giấy...

Ngồi xuống ghế và ngửa mặt nhìn cái trần nhà để ngăn máu mũi chảy ra, hắn làu bàu với Quyên lúc này đang cầm miếng khăn giấy chậm vết máu cho hắn.

- Tao đã bảo mày đừng nói, thấy chưa, giờ tao lãnh đủ.

- Ai mà biết thằng Linh lại phản ứng như vậy.

- Kiểu này dám nhóc đó không bao giờ nhìn tới cái mặt tao nữa luôn, thiệt tình! - Hắn muốn thở dài nhưng không dám, sợ làm máu chảy nữa.

- Ê mà, hehe - Quyên cười gian tà - Mày thích em tao từ hồi nào? Từ lần đầu gặp hả? Tiếng sét ái tình đúng không?

- Làm gì có! - Hắn đỏ mặt. Quyên cười khì.

- Thế từ bao giờ?

- Ai... ai biết đâu!

- Haha! Nghe hay nhỉ?!!

- Nhưng mà... nhóc đó... ý tao là, tình cảm của tao chỉ là một phía, nên không muốn làm nhóc đó bận tâm . Mười bốn tuổi, còn con nít lắm, tự dưng mày đi nói ra...

- Tao có nói gì đâu hè! - Quyên cười cười - Chính miệng mày tố cáo mày đấy thôi, giờ đổ thừa là sao?

- Nhưng mà...

- Mày đừng có coi thường em tao. Nó không trẻ con đến mức không biết gì đâu nhá! - Quyên đứng lên - Trưa rồi, mày ở đây ăn cơm với tao luôn. Đồ ăn thằng Linh nấu đó, yên tâm là không thua nhà hàng đâu, keke. Tao lên nói chuyện với nó xem sao.

Nghe đến đó hắn hoảng hốt đứng bật dậy, không quên cầm miếng khăn giấy chặn ngang mũi. Dạo này hắn ngủ ít nên cứ chảy máu cam hoài, đã vậy hồi nãy còn bị ăn đấm nữa chứ.

- Mày... mày định nói gì với nó??? - Nghe giọng hắn là biết ngay hắn đang hoảng tới cỡ nào. Tất nhiên, theo ý hắn thì nhỏ Quyên đang có một dự định điên khùng hết chỗ bàn cãi.

- Yên tâm đi, không có gì đâu! - Quyên nháy mắt - Mày ngồi đây trông nhà, lát tao xuống mình đi ăn cơm.

Nhỏ nói xong rồi chạy lên lầu. Hắn nhìn theo cái đuôi tóc lúc lắc theo mỗi bước chân nhỏ bạn, lắc đầu rồi buông mình trở lại xuống ghế.

Sao nhóc Linh lại đánh hắn nhỉ? Giận? Ghét? Haiz..., mà cũng tại hắn ngốc nghếch xớn xác tự nhiên lại đi khai ra tình cảm của mình trước mặt cậu nhóc. Hết đường cứu vãn rồi.

Mà, buồn ghê! Vậy là nhóc Linh không thích hắn đâu ha! Hic, lần đầu tiên hắn thấy thích một người, giờ coi như là bị từ chối rồi còn gì! Hắn... hắn thất tình, oa hu hu!!!

**********

- Đồ ngốc! Ngốc không chịu nổi mà!!!

Linh cầm cái gối ném mạnh vào tường. Mặt nó đỏ dừ lên. Bên tai nó vẫn còn rõ mồn một tiếng Kha bảo là thích nó. Trời ơi là trời! Anh ta nói thế nghĩa là sao chứ? Sao tự nhiên đi thích nó? Lại còn điên khùng tuyên bố trước lớp bà chị nó nữa. Thiệt không hiểu nổi trong đầu anh ta chứa cái gì. Nó ôm đầu ngồi xuống giường, hơi nóng từ mặt bắt đầu lan ra khắp người.

Thích nó.

Kha thích nó.

- Á á á điên mất!!! - Nó bực dọc hét lên. Cánh cửa phòng bật mở và cái đầu nhỏ Quyên ló vào, nhăn nhở cười:

- Làm sao thế em trai? Sao mặt em giống trái cà chua quá vậy?

- Chị kệ em! - Linh nổi sùng - Chị lên đây làm gì?

- À, thì là chị gái có chuyện muốn nói với em trai mà!

Nhỏ Quyên đến ngồi lên giường cạnh nhóc Linh. Thằng nhóc nhích qua một bên và giương mắt nhìn nhỏ có vẻ cảnh giác.

- Sao mày đánh Kha? - Quyên bắt đầu câu chuyện. Linh im lặng.

- ...

- Nó bị chảy máu mũi đó.

- Em có mạnh tay lắm đâu! - Trong giọng Linh nghe có chút lo lắng. Quyên cố giấu nụ cười.

- Dạo này sức khỏe nó cũng yếu, tại nó cứ thức đêm mà. Hồi đó giờ thức đêm nhiều là nò hay bị chảy máu mũi lắm, mấy bữa nay vô lớp tao thấy nó chảy máu cam hoài, nhìn mà xót.

- Chị nói với em làm gì? Sao không đi nói ông đó giữ gìn sức khỏe ấy.

- Ờ, nhưng có ai nhận được lời tỏ tình lại đi đấm người ta như mày không hả?

- Ai... ai biểu? - Mặt Linh lại đỏ lựng lên. Quyên phải công nhận gương mặt của thằng nhóc lúc này trông dễ thương kinh hoàng. Mà cái kiểu đỏ mặt này, sao đáng nghi quá ta!??

- Linh, mày thích thằng Kha không? - Quyên hỏi thẳng. Đúng như nhỏ nghĩ, nhóc Linh giật bắn người đứng bật dậy.

- Không, em đương nhiên là không thích.

Nó cố giữ cho mình bộ mặt “tỉnh” nhất. Nhỏ Quyên cũng quá hiểu thằng em để biết khi nó đã trưng ra bộ mặt đó thì có hỏi thêm gì cũng vô ích. Nhỏ thở dài:

- Ờ, mày không thích thì thôi. Nhưng mà tao nói cái này, mày suy nghĩ thử giùm tao hén!!

- Cái gì? - Linh nghi ngờ. Quyên cười hiền:

- Phản ứng của mày lúc nãy có thể làm Kha tổn thương đó. Theo tao biết trước giờ nó chưa từng thích ai hết, từ khi anh nó chết thì trái tim nó gần như bị đóng chặt luôn...

- ...

- Cho nên nói ra thì có vẻ tao là một bà chị không tốt, nhưng khi tao nhận ra nó thích mày, tao rất mừng.

- Chị hay quá há! - Linh khịt mũi.

- Mày thích nó hay không là chuyện của mày, nhưng tụi tao sắp thi tốt nghiệp rồi, tao nghĩ... mày nên giải thích chuyện hồi nãy với nó cho đàng hoàng, được không?

- Hừ, bộ kiếp trước em mắc nợ gì ông già đó hay sao vậy!!! - Linh bất mãn ra mặt. Quyên phá ra cười:

- Haha, ai biết được hai đứa mày có duyên nợ gì với nhau!

Linh nhăn nhó nhưng không phản đối gì lời bà chị vừa nói. Quyên đứng dậy kéo tay nó:

- Đi xuống ăn với tụi tao luôn. Mày cũng chưa ăn xong mà, đúng không?

Khi Linh và Quyên xuống nhà thì Kha đã nằm dài ra ghế mà ngủ ngon lành từ đời nào. Nhìn gương mặt đầy mệt mỏi của tên bạn, Quyên chỉ biết tặc lưỡi:

- Cái thằng, học cho cố vô!

Nhỏ quay qua nhìn Linh. Thằng nhóc nhún vai:

- Thôi cứ để ổng ngủ. Hôm nay em học có hai tiết hà, lát chị bảo ổng chờ em về rồi tính gì thì tính.

Mặt Linh thoáng ửng lên. Nó nhanh chóng chuồn vào bếp trước khi bà chị ác ma kịp hỏi thêm câu nào.

+----+----+----+-----+