001.
Loạng choạng xông vào phòng khử độc, An Mễ Lạc vội vàng mở máy, tiếng máy hoạt động vang lên nhưng thần kinh căng thẳng của cậu không hề thả lỏng mà càng thêm siết chặt.
Không biết là do trúng độc hay vì chạy nhanh đột ngột, cậu cảm thấy đầu óc choáng váng.
Năm phút chờ đợi đèn báo chuyển sang màu xanh lá cây dài như cả thế kỷ. Khi đèn báo chuyển màu, cảm giác căng thẳng trong lòng cậu mới vơi đi phần nào, nhưng máu trong người vẫn cuồn cuộn chảy.
An Mễ Lạc lập tức kiểm tra cơ thể.
Tim đập nhanh, máu chảy rần rần, ngoài ra dường như không có gì bất thường khác, ít nhất là cậu không cảm thấy đau.
Bình tĩnh hơn một chút, An Mễ Lạc kiểm tra bộ đồ bảo hộ.
Bộ đồ bảo hộ vẫn ổn, chỉ có phần khuỷu tay phải bị rách một mảng.
An Mễ Lạc cởi bộ đồ bảo hộ, kiểm tra bộ quân phục bên trong.
Quân phục dài tay, ở vị trí tương ứng với vết rách trên khuỷu tay có thể nhìn thấy một chút bụi của đống đổ nát. An Mễ Lạc chợt nhớ đến lúc trước suýt ngã.
Lúc đó cậu đã vô thức chống tay xuống.
Là lúc đó bộ đồ bảo hộ bị rách sao?
Hiểu ra chuyện gì đã xảy ra, An Mễ Lạc không những không thở phào nhẹ nhõm mà ngược lại càng thêm bất an. Bởi vì nếu là lúc đó bị rách thì có nghĩa là cậu đã tiếp xúc trực tiếp với không khí bên ngoài một tiếng đồng hồ rồi.
Chất độc của Lyles chạm vào là chết, thế mà cậu đã tiếp xúc với không khí bên ngoài một tiếng đồng hồ, thậm chí còn ở chung phòng với Lyles nửa tiếng…
Cậu sắp chết rồi sao?
Khoảng thời gian khó khăn nhất cậu cũng đã vượt qua được, bây giờ lại sắp chết vì một tai nạn nhỏ thế này?
An Mễ Lạc hít sâu, cởi cả quần áo bên trong ra, kiểm tra phần thân trên.
Đêm tối quá, cậu không nhìn rõ lắm, nhưng da dẻ ở những nơi nhìn thấy được đều không có gì bất thường, ngược lại, đeo mặt nạ phòng độc khiến cậu hơi khó thở.
An Mễ Lạc tháo cả mặt nạ phòng độc ra.
Không khí lạnh ùa vào mặt, phổi hoàn toàn giãn nở, cả người cậu tỉnh táo hơn hẳn, cảm giác choáng váng mơ hồ dường như cũng tan biến.
An Mễ Lạc yên lặng chờ đợi.
Chất độc của Lyles rất lợi hại.
Thời gian trôi qua vô cùng chậm chạp, ba phút trôi qua, An Mễ Lạc đã có cảm giác như nửa thế kỷ đã trôi qua.
Năm phút trôi qua, An Mễ Lạc lại tự kiểm tra cơ thể.
Vì không còn chạy nữa cũng không đeo mặt nạ phòng độc, cảm giác choáng váng đã hoàn toàn biến mất, ngoài tim vẫn đập nhanh thì cậu không thấy khó chịu ở đâu cả.
Mặc dù bộ đồ bảo hộ bị rách, nhưng có phải do vết rách bị che khuất nên độc tố đã không xâm nhập vào?
Hay là cậu đã trúng độc rồi, chỉ là chất độc của Lyles không đáng sợ như lời đồn?
An Mễ Lạc đột nhiên nhớ đến một chuyện, vội vàng triệu hồi Linh thú.
Linh thú là một phần linh hồn của chủ nhân, một khi Linh thú bị thương, chủ nhân sẽ lập tức cảm nhận được, tương tự, nếu chủ nhân bị thương, Linh thú cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Chất độc của Lyles có thể coi là vết thương chí mạng.
Linh thú được triệu hồi, An Mễ Lạc cảm nhận được cơ thể nhỏ bé mềm oặt không chút động tĩnh trong tay mình, tim cậu đập mạnh.
Kể từ khi được triệu hồi, phần lớn thời gian con Hamster nhỏ đều ngủ, nhưng lần này rõ ràng không phải ngủ gật.
An Mễ Lạc vội vàng đưa nó ra dưới ánh trăng yếu ớt, cơ thể con Hamster nhỏ yếu ớt, ý thức mơ hồ, rõ ràng là bất thường.
"Không sao chứ?", An Mễ Lạc cố gắng để nó ngồi dậy trong lòng bàn tay mình.
"Ợ…"
Con Hamster nhỏ lắc lư rồi ngã xuống, cuối cùng còn ợ một cái, trông như say rượu…
An Mễ Lạc im lặng.
Vậy là cậu không phải không trúng độc, chỉ là không hiểu sao vẫn chưa chết?
An Mễ Lạc nhắm mắt lại, tĩnh tâm cảm nhận cơ thể mình và Linh thú, chủ nhân có thể cảm nhận được giác quan của Linh thú ở một mức độ nhất định.
Cậu không cảm thấy đau đớn gì từ Linh thú.
An Mễ Lạc không chắc chắn nắm một chân nó lật ngược lại lắc lắc, con Hamster nhỏ ngủ rất say, bị lắc lắc cũng không phản ứng.
Cậu im lặng.
An Mễ Lạc đang suy nghĩ thì khóe mắt liếc thấy một bóng người.
Không biết từ lúc nào Lyles đã đi xuống lầu, lúc này đang đứng ở cửa ra vào.
Có lẽ hắn đã đứng đó từ lâu.
Lyles chắc là nghe thấy tiếng ghế bị đυ.ng nên mới xuống, đoán ra điều này, trong lòng An Mễ Lạc cảm thấy ấm áp, Lyles tuy có vẻ lạnh lùng nhưng thực chất không hề thờ ơ như vẻ bề ngoài.
Bình tĩnh lại một chút, An Mễ Lạc nhìn Lyles rồi cúi đầu nhìn thân trên tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của mình.
Thời đi học, để có thể sống sót trong thế giới này, ngày nào cậu cũng tập luyện như điên, từng có thời gian là một chàng trai tám múi, nhưng sau khi tốt nghiệp và tìm được công việc hiện tại, thần kinh căng thẳng được thả lỏng, đã lâu rồi cậu không tập luyện, bây giờ tám múi đã biến thành một…
Biết Lyles đang nhìn mình, An Mễ Lạc vô thức ưỡn ngực hít vào một hơi.
Không biết vì sao, cậu không muốn Lyles nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình.
"Thân hình đẹp chứ?", An Mễ Lạc nói bằng giọng điệu bông đùa.
Ánh mắt Lyles vẫn luôn nhìn chằm chằm vào con Hamster nhỏ mềm oặt trong lòng bàn tay cậu chuyển sang nhìn lên mặt cậu.
Ngay sau đó, hắn xoay người bỏ đi.
"Đừng đi", An Mễ Lạc vội vàng lên tiếng, "Lấy cho tôi bộ đồ bảo hộ và quần áo mới".
Bộ đồ bảo hộ cũ của cậu đã bị rách, trong tình trạng này mà mặc nó ra ngoài lấy đồ mới rất nguy hiểm, biết đâu lần trước may mắn thoát chết thì lần này lại chết oan uổng.
Lyles biến mất sau cánh cửa mà không quay đầu lại.
An Mễ Lạc đứng trong phòng khử độc, rướn cổ nhìn ra, nhưng do lúc trước cậu cố tình chọn chỗ khuất tầm nhìn từ phòng khách để đặt phòng khử độc, cho dù có rướn cổ cũng không nhìn thấy gì.
Bóng tối tĩnh lặng, không một tiếng động.
Hai phút sau, khi An Mễ Lạc nghĩ rằng Lyles không thèm để ý đến mình mà lên lầu ngủ rồi thì Lyles lại xuất hiện ở cửa ra vào.
Trên tay hắn là quần áo và bộ đồ bảo hộ mà cậu cần.
Cả hai thứ đều được bọc kín trong túi nilon.
An Mễ Lạc thở phào nhẹ nhõm, định đưa tay ra nhận lấy thì đầu lại bắt đầu đau, bị cách ly trong phòng khử độc, cậu căn bản không thể nào lấy được.
Lyles đặt đồ xuống đất trước cửa phòng khử độc.
An Mễ Lạc nhặt bộ đồ bảo hộ vừa cởi ra bên cạnh mặc vào, bây giờ chỉ có thể đánh cược một phen, trong phòng khử độc không có gì cả, cậu không thể nào cứ ở mãi trong này được.
Cậu đang bận rộn thì Lyles đã xoay người rời đi.
An Mễ Lạc muốn nói lại thôi, nhưng lại không biết nên nói gì.
Chuyện này không phải lỗi của Lyles, nhưng cậu suýt chết vì chất độc của hắn là sự thật.
Mặc xong bộ đồ bảo hộ, cất Linh thú đi, An Mễ Lạc dùng tay trái ấn chặt vết rách ở tay phải, tay phải nắm lấy tay nắm cửa phòng khử độc.
Hít sâu một hơi, cậu mở cửa với tốc độ cực nhanh, nhặt quần áo trên đất lên rồi đóng cửa lại.
Máy khử độc lại hoạt động, An Mễ Lạc kiên nhẫn chờ đợi.
Năm phút sau, sau khi không khí được lọc sạch một lần nữa, cậu vội vàng thay quần áo và bộ đồ bảo hộ mới.
Làm xong những việc này, người cậu đã ướt đẫm mồ hôi.
Nghỉ ngơi một lát, cậu lại tự kiểm tra cơ thể, từ lúc phát hiện bộ đồ bảo hộ bị rách đến giờ đã mười mấy phút rồi, nhưng cảm nhận một lượt thì cơ thể vẫn không có gì bất thường.
An Mễ Lạc không ra ngoài ngay mà dựa vào tấm kính ngồi xuống.
Hai tiếng đồng hồ dài đằng đẵng trôi qua, ngay cả khi cậu đã chờ đến buồn ngủ thì vẫn không nhận thấy bất kỳ điều gì bất thường.
Điều đó khiến cậu không thể không nghĩ đến những việc tiếp theo, cậu không thể nào cứ ở mãi trong phòng khử độc này được.
An Mễ Lạc đứng dậy tắt máy khử độc, hít sâu hai hơi, đeo mặt nạ phòng độc, đẩy cửa phòng khử độc ra.
Ban đêm nhiệt độ thấp, vừa ra ngoài, An Mễ Lạc đã nổi da gà.
Cậu co rúm cổ, đi về phía cửa ra vào.
Ban đầu cậu định lên lầu ngủ, nhưng vừa bước vào cửa đã giật mình.
Lyles không hề lên lầu ngủ mà vẫn luôn ngồi trong phòng khách chỉ cách cậu một bức tường.
Hắn nhắm mắt, hoàn toàn hòa mình vào bóng tối, như thể bản thân hắn chính là bóng tối.
Cảm giác đó còn mãnh liệt hơn bất kỳ lần nào trước, như thể chỉ cần cậu lên tiếng một chút thôi là Lyles sẽ biến mất cùng với bóng tối.
Con rắn đen cuộn tròn trên người Lyles, im lặng không một tiếng động.
"Sao còn chưa ngủ?", An Mễ Lạc phá vỡ sự im lặng.
Nghe thấy tiếng động, con rắn đen ngẩng đầu lên nhìn, đôi mắt đỏ rực lóe lên vẻ lạnh lẽo.
Sau một thời gian相处, An Mễ Lạc đã có thể hiểu được một phần suy nghĩ của con rắn đen qua ánh mắt của nó, nhưng khả năng đó vào lúc này lại không còn tác dụng, bọn họ như trở về thời điểm mới gặp gỡ ban đầu.
An Mễ Lạc bước về phía một người một rắn.
Con rắn đen nhìn chằm chằm vào cậu với vẻ lạnh lùng, như thể随时 có thể phát động tấn công.
Tiến lại gần, An Mễ Lạc đứng bên cạnh Lyles, "Cậu không định ngồi đây cả đêm đấy chứ?".
Lyles vẫn nhắm mắt dưỡng thần, không nhúc nhích.
An Mễ Lạc dở khóc dở cười, "Sợ rồi à?".
Bản thân người trong cuộc là cậu còn chưa sợ đến mức này…
Lyles chậm rãi mở mắt, trong đôi mắt ấy là vẻ thờ ơ và lạnh lùng như lúc An Mễ Lạc mới vào dị giới này, "Cậu không nên vào đây".
An Mễ Lạc sững sờ, đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy Lyles nói một câu dài như vậy, tuy rằng cộng lại cũng chỉ có sáu chữ.
Điều đó khiến tâm trạng cậu trở nên phức tạp.
An Mễ Lạc đột nhiên nhớ đến lời Xavier nói trước đó, rất có thể mẹ của Lyles đã chết vì chất độc của hắn.
Lyles không được cha mình yêu thương, cha hắn lại là hoàng đế của một nước, trong tình huống đó hẳn là không có mấy ai dám chống đối cha hắn, vì vậy mẹ của Lyles có lẽ là người duy nhất yêu thương hắn trong suốt thời thơ ấu của hắn.
Một người như vậy, cuối cùng lại bị chính tay con trai mình hại chết…
Hơn nữa, nếu cậu nhớ không lầm thì mẹ của Lyles qua đời vào năm hắn mười hai tuổi.
Mười hai tuổi là độ tuổi nào, là độ tuổi ra đường nhìn thấy món đồ chơi yêu thích còn đứng nũng nịu trước quầy hàng người ta không chịu đi, là độ tuổi vấp ngã một cái cả nhà đều phải đau lòng.
Mười hai tuổi, Lyles đã phải gánh chịu những điều này.
Chưa kể phía sau còn có một người cha luôn muốn gϊếŧ chết mình.
Chất độc của Lyles quả thực đã tạo nên hắn, nhưng cũng đẩy hắn xuống vực sâu.
Có lẽ Cas không nói dối, không phải hắn không muốn để Lyles ra ngoài, mà là chính Lyles không muốn ra ngoài…
Đối với Lyles, sống một mình có lẽ là lựa chọn duy nhất và tốt nhất của hắn, cũng chỉ có như vậy mới khiến hắn không bị tổn thương nữa.
Lyles bước vào đây, không phải để không làm tổn thương người khác, mà là để bản thân không bị tổn thương nữa.
Giống như một con rùa, hắn rụt đầu vào trong mai.
Hắn không chỉ rụt đầu vào trong mai, mà còn tự chôn mình sâu xuống lớp cát.
An Mễ Lạc trước đây còn cảm thấy Lyles tính cách không tốt, ba que đánh không ra một tiếng rắm, bây giờ lại không kìm được mà bắt đầu đau lòng.
Đổi lại là người khác trải qua những chuyện này chắc chắn đã phát điên rồi, cho dù không phát điên thì tính cách chắc chắn cũng sẽ bị bóp méo đến cực điểm.
Lyles chỉ là ít nói một chút, so sánh ra thì quả thực rất đáng yêu.
An Mễ Lạc tiến lên một bước, trực tiếp kéo tay Lyles định đưa hắn lên lầu, thái độ kiên quyết, "Đi ngủ".
Lyles không nhúc nhích, chỉ lạnh lùng nói, "Buông ra".
An Mễ Lạc sẽ chết.
002.
An Mễ Lạc nhìn thẳng vào mắt hắn, không hề sợ hãi, "Tôi đây không có bản lĩnh gì khác, chỉ đặc biệt là sống dai, cho dù ném tôi một mình vào dị giới, tôi cũng có thể sống rất tốt, muốn tôi chết đâu có dễ như vậy. Hơn nữa, lần này chỉ là tai nạn, không phải lỗi của cậu, cũng không phải lỗi của tôi, nó chỉ đơn thuần là một tai nạn".
An Mễ Lạc không định để Lyles rụt vào trong mai rùa của mình nữa, Lyles mà còn dám rụt, cậu sẽ lật cả mai rùa của hắn lên.
Cậu mà hung dữ lên thì ngay cả Cas cũng không放在眼里, huống chi là Lyles nhát gan thế này.
An Mễ Lạc dùng sức, cưỡng ép kéo hắn đứng dậy khỏi ghế.
Lyles không ngờ An Mễ Lạc lại làm như vậy, sững sờ, khi phản ứng lại thì người đã ngã vào lòng An Mễ Lạc.
Cảm giác cứng rắn mà mềm mại, ấm áp của người đàn ông ập đến khiến hắn, người đã hơn mười năm chưa từng tiếp xúc thân thể với ai, nín thở, cơ thể càng thêm cứng đờ.
Hắn theo bản năng định lùi lại, kéo giãn khoảng cách, nhưng An Mễ Lạc đã kiên quyết kéo hắn đi về phía cầu thang.
"Cho dù có trách thì cũng nên trách Cas, muốn vào cũng không nói tiếng nào, hại tôi luống cuống tay chân". Nói đến đây, An Mễ Lạc nhớ đến chuyện Cas mắng mình lúc trước, cậu quay đầu méc lẻo kiêm tẩy não, "Trước khi cậu về, anh ta còn bắt nạt tôi, cậu nhất định phải giúp tôi trả thù, bây giờ chúng ta là người một nhà rồi, cậu không thể trơ mắt nhìn tôi bị bắt nạt được".
Lyles nhìn chằm chằm vào bàn tay đang bị nắm chặt của mình.
Sợ hắn bỏ chạy, An Mễ Lạc nắm rất chặt.
Khiến hắn cảm nhận được 온기 từ lòng bàn tay đeo găng tay của An Mễ Lạc.
Nóng rực.
Vừa lên lầu An Mễ Lạc vừa nói tiếp, "Hơn nữa, vừa mới kết hôn đã ngủ riêng, nói ra ngoài sẽ bị người ta cười cho, biết đâu người ta còn tưởng tôi bắt nạt cậu, tôi là loại người sẽ bắt nạt vợ sao?".
Trở về phòng, An Mễ Lạc kéo hắn vào phòng, sau đó đóng cửa lại, "Ngủ đi".
Trong bóng tối, Lyles yên lặng nhìn người đàn ông trước mặt.
Đôi mắt An Mễ Lạc sáng ngời trong bóng tối.
An Mễ Lạc chỉ vào giường, thái độ kiên quyết, "Cởϊ qυầи áo ra, ngủ đi".
Lyles cúi đầu nhìn bàn tay đã được buông ra của mình, cởϊ áσ khoác ngoài, xoay người đi về phía giường.
Nhìn Lyles nằm xuống, An Mễ Lạc tiến lên, nằm xuống cạnh hắn.
"Vào trong một chút", An Mễ Lạc nói.
Lyles ngoan ngoãn di chuyển.
Điều chỉnh một tư thế thoải mái, An Mễ Lạc nhắm mắt lại, trước khi ngủ, cậu lại nhớ đến chuyện lúc trước, "Đúng rồi, lúc trước Xavier có lén lút gửi một ít đồ vào, để ở chỗ đống đổ nát, sáng mai cậu nhớ giúp tôi chuyển vào phòng khách trước".
Đồ rất nặng, chân cậu bị thương, không tiện.
Trong phòng im lặng không một tiếng động, không biết Lyles có nghe thấy hay không.
An Mễ Lạc quen rồi, định nhắm mắt lại thì phát hiện một đôi mắt đỏ rực đang nhìn chằm chằm vào mình bên cạnh.
Lyles thường ngày đều ngủ phía ngoài giường, như vậy con rắn đen có thể nằm cạnh hắn ngủ dưới gầm giường, hôm nay An Mễ Lạc lại ngủ phía ngoài.
"Ngủ nhanh đi", An Mễ Lạc hung dữ nói.
Con rắn đen uất ức nhìn An Mễ Lạc, ngoan ngoãn cuộn tròn người nằm xuống.
Trong bóng tối, hơi thở của An Mễ Lạc nhanh chóng trở nên đều đều.
Trong tĩnh lặng, Lyles mở mắt ra.
Hắn giơ bàn tay trái vừa bị An Mễ Lạc nắm lấy lên, trên đó vẫn còn lưu lại hơi ấm của cậu.
An Mễ Lạc hung dữ, nhưng lại không hề đáng sợ.
Trong ký ức của hắn chưa từng có ai đối xử với hắn như vậy.
Cảm giác đó thật kỳ lạ.
Sáng hôm sau, khi An Mễ Lạc xuống lầu, những thứ mà Xavier gửi vào đã được chuyển hết vào nhà, chất đống ngay ngắn bên cạnh hai lối vào bị chặn.
An Mễ Lạc vội vàng tiến lên kiểm tra.
Hôm qua, lúc Xavier chuyển đồ vào thì Cas đang ở trong phòng khách, cậu không dám nhìn nhiều, sau khi Cas đi, cậu lại quên mất, sau đó thì càng thêm hỗn loạn.
Lần này, những thứ mà Xavier gửi vào có tổng cộng ba loại, một loại là thùng nhựa cao bằng nửa người, được niêm phong hoàn toàn, bên trong có lẽ là phân bón, một túi lớn hạt giống được bọc kín bằng màng bọc thực phẩm trong suốt, và một chiếc máy lọc nước mini.
Xavier không có kinh nghiệm trồng rau, có lẽ là không biết cậu sẽ cần những loại phân bón nào, nên gần như đã mang tất cả các loại vào, chất đầy mười mấy thùng.
Hạt giống lại càng đầy đủ, bất kể là rau củ mùa xuân, hạ, thu, đông đều có, ít nhất cũng phải hơn một trăm loại.
An Mễ Lạc nhấc thử, nặng trịch, ít nhất cũng phải hơn mười kg.
Máy lọc nước không phải là loại mà An Mễ Lạc yêu cầu, có thể lọc nước sông trong dị giới này, mà là loại lọc nước thải sinh hoạt, An Mễ Lạc hơi thất vọng nhưng cũng nhanh chóng chấp nhận.
Trong dị giới này có quá nhiều thành phần chưa biết, quân khu chưa chắc đã có loại máy lọc nước mà cậu cần, cho dù bây giờ bắt đầu nghiên cứu thì nửa năm cũng chưa chắc đã chế tạo ra được.
Tuy nhiên, như vậy thì nguồn nước sẽ càng thêm khan hiếm, bởi vì nước mà Lyles đã sử dụng thì không thể sử dụng lại được nữa.
Sợ những thứ bên trong tiếp xúc với không khí, An Mễ Lạc không dám mở ra cái nào, chỉ nhìn lướt qua bao bì bên ngoài.
Mặc dù vậy, nhìn đống đồ đó, An Mễ Lạc vẫn hưng phấn như được tiêm máu gà,
Cậu cầm bữa sáng vào phòng khử độc, vừa ăn sáng vừa lên kế hoạch cho những việc tiếp theo.
Nếu hạt giống chết hết thì không sao, nhưng nếu đất cũng hỏng thì phiền phức, vì vậy tốt nhất là nên khoanh vùng ba, năm mét vuông để thử nghiệm trước, đợi khi nào thành công rồi mới trồng diện rộng.
Mảnh đất đầu tiên có thể bố trí ngay trong căn phòng đặt máy khử độc này, như vậy cậu có thể trực tiếp bọc màng bọc thực phẩm cùng với máy khử độc lại, chỉ chừa cửa thông gió bên ngoài, đến lúc đó chỉ cần bật máy khử độc lên là có thể sử dụng, không cần phải cải tạo quá nhiều cũng không cần di chuyển máy khử độc.
Máy lọc nước có thể lắp đặt ngay bên cạnh máy khử độc, như vậy nước thải sau khi cậu rửa mặt sẽ được lọc trực tiếp, không cần phải xách đi xách lại.
Càng nghĩ càng thấy phấn khích, An Mễ Lạc ăn hết chỗ thức ăn còn lại trong tay, triệu hồi Linh thú.
Tối hôm qua trời tối quá không nhìn rõ, hôm nay nhìn kỹ lại, dáng vẻ say khướt, ngơ ngác của con Hamster nhỏ hiện ra rõ ràng.
An Mễ Lạc đặt nó trong lòng bàn tay, chọc chọc vào bụng nó.
Con Hamster nhỏ duỗi duỗi bốn cái chân nhỏ, mơ màng.
An Mễ Lạc nhắm mắt lại, tập trung cảm nhận, không cảm nhận được gì bất thường.
An Mễ Lạc có chút đau đầu đặt nó vào phòng khử độc, đeo mặt nạ phòng độc, sau đó nhanh chóng ra ngoài, tiếp tục đập đá.
Được đống hạt giống và phân bón kia kí©ɧ ŧɧí©ɧ, An Mễ Lạc làm việc đặc biệt hăng hái, hiệu suất cũng vì thế mà tăng lên không ít, tám giờ bắt đầu làm việc, mười giờ đã làm xong khối lượng của cả buổi sáng.
Mười giờ rưỡi, An Mễ Lạc đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc từ xa.
Chắc là lo lắng cậu chết ở nhà nên Lyles về sớm hơn thường lệ.
An Mễ Lạc bận rộn xong việc, ngẩng đầu lên thì Lyles đã đứng ở cửa ra vào phía sau.
Sự kiên quyết của cậu tối hôm qua đã có tác dụng, trên mặt Lyles tuy vẫn không có gì gọi là biểu cảm, đôi mắt đen láy cũng sâu thẳm, nhưng rõ ràng đã không còn vẻ lạnh lùng như ban đầu.
An Mễ Lạc không khách sáo với hắn, trực tiếp chỉ huy hắn xếp những viên gạch mà cậu đã đập lúc sáng, sau đó chuyển hết đá vụn ra ngoài.
Lyles là người làm việc nhanh nhẹn, chỉ chốc lát sau, tất cả gạch đã được chuyển đi hết.
Nhìn bóng lưng bận rộn của hắn, An Mễ Lạc có cảm giác cuộc sống hiện tại dường như cũng không tệ.
Tuy rằng cuộc sống vẫn còn khó khăn, nhưng có thể nhìn thấy được sự thay đổi từng chút một, điều này còn tốt hơn bất cứ điều gì.
"Tôi định thử trồng một vài loại trước, cậu có muốn ăn rau gì không...", An Mễ Lạc thu tâm trạng lại, vừa đập gạch vừa nói về kế hoạch của mình, cũng không quan tâm Lyles có đang nghe hay không.
Con rắn đen không giúp đỡ, sự chú ý của nó hoàn toàn bị thu hút bởi con Hamster nhỏ đang ngủ ngon lành trong phòng khử độc, nó đang nhấc người lên nhìn chằm chằm qua tấm kính.
Mười hai giờ, An Mễ Lạc nghỉ tay, hai người ăn trưa.
Ăn uống no nê, nghỉ ngơi nửa tiếng, An Mễ Lạc tiếp tục làm việc.
Lyles chuyển hết gạch, dọn dẹp sạch sẽ đá vụn, sau đó ngồi thiền trong phòng khách.
Bảy giờ tối, trời tối hẳn, chưa cần An Mễ Lạc lên tiếng, đèn phía sau đã sáng lên.
An Mễ Lạc quay đầu lại nhìn thì thấy Lyles đang đứng ở cửa ra vào nhìn mình.
An Mễ Lạc nhẩm tính thời gian cũng差不多了, nghỉ tay.
Thấy cậu đi ra, Lyles im lặng tiến lên dọn dẹp.
Có lẽ là để xác nhận cậu thực sự không sao, mấy ngày tiếp theo, Lyles đều về rất sớm, cho đến một tuần sau, khi cậu vẫn sống khỏe mạnh, hắn mới bắt đầu về muộn.
Lúc đó, chân An Mễ Lạc đã gần khỏi hẳn, đống đổ nát của ba căn phòng cũng chỉ còn lại nửa căn phòng phía trước.
Hai ngày sau, sau khi An Mễ Lạc dọn dẹp xong đống đổ nát của nửa căn phòng cuối cùng, đang định nghỉ tay thì từ xa đã nhìn thấy đoàn xe.
Có kinh nghiệm lần trước, An Mễ Lạc cố gắng tránh những nơi không bằng phẳng, đi chậm rãi, cũng không ôm hy vọng quá lớn, ai biết có phải Cas hay không?
Vài phút sau, xe dừng lại trước căn nhà nhỏ, người xuống xe lại chỉ có Xavier.
"Cas không đến à?", An Mễ Lạc nhìn xung quanh để xác nhận.
"Không có".
An Mễ Lạc thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù biết chuyện của Lyles không thể trách Cas hoàn toàn, nhưng cậu vẫn không ưa gì Cas, Cas bắt cậu đến đây chịu chết là sự thật, bớt xén vật tư của cậu cũng là sự thật.
Nếu có thể, cậu vẫn muốn đấm cho Cas hai phát vào mặt.
Xavier quay đầu bảo những người phía sau dỡ đồ xuống, sau đó đưa cho An Mễ Lạc một tờ danh sách, "Lần này, tôi đã mang hết những thứ cậu cần rồi, cậu xem kỹ còn thiếu gì không".
Vừa nói, hắn vừa mở cửa sau của tất cả các xe, một đống đồ lớn được chuyển xuống.
Đội ngũ vận chuyển thường có ít nhất mười chiếc xe, nhưng mỗi lần vận chuyển hàng hóa chỉ có một hoặc hai chiếc, từ khi đến đây, đây là lần đầu tiên An Mễ Lạc nhìn thấy trận thế này.
Biết những thứ được chuyển xuống đều là những thứ mình muốn, cả người cậu đều tràn đầy hưng phấn.
Thứ được chuyển đến nhiều nhất chính là đất, mười mấy chiếc xe chở đầy ắp, mới chuyển xuống một nửa đã gần như lấp đầy sân, An Mễ Lạc nhìn mà vui vẻ không ngớt.
Ngoài ra còn có màng bọc thực phẩm mà An Mễ Lạc mong chờ bấy lâu.
Tất cả màng bọc thực phẩm đều có hình dạng cuộn tròn như màng bọc thực phẩm, tổng cộng có hai mươi cuộn, mỗi cuộn đều cao một mét rưỡi tiêu chuẩn.
Xavier chắc chắn đã cố tình chọn loại chất lượng tốt, màng bọc khá dày, chỉ cần không bị vật cứng cào xước, gió thổi mưa bay thì hoàn toàn không có vấn đề gì.
An Mễ Lạc ước tính sơ bộ, cho dù cậu bọc cả căn nhà nhỏ này lại cũng dư dả, điều đó khiến cậu vô cùng phấn khích, chỉ muốn bắt tay vào làm ngay lập tức.
Đi một vòng quanh đoàn xe, An Mễ Lạc nhìn tờ danh sách trong tay, ngoài hai thứ đó ra còn rất nhiều thứ linh tinh khác.
Xavier cả ngày cắm đầu vào dị giới, không có kinh nghiệm trồng rau, có lẽ là đã tra thông tin trên mạng, đồ đạc khá đầy đủ.
An Mễ Lạc xem qua, không thấy thiếu sót gì rõ ràng, liền cất tờ danh sách đi, "Cảm ơn cậu".
Nếu không có Xavier, cậu còn không biết phải đôi co với Cas đến bao giờ.
Có những thứ này rồi, Cas đừng hòng lấy cớ bắt nạt cậu nữa.
003.
Xavier không khách sáo với An Mễ Lạc, chỉ nhìn cậu với vẻ mặt phức tạp, hắn luôn có cảm giác, nếu mình đến muộn hai tháng nữa thì có khi An Mễ Lạc đã có cả rau để ăn rồi…
An Mễ Lạc dẫn đầu đi về phía góc khuất, muốn nhân cơ hội này nói chuyện riêng với Xavier.
Xavier cũng biết thời gian gấp rút, đứng lại, không đợi An Mễ Lạc lên tiếng đã chủ động nói: "Chuyện của Lyles, sau đó tôi có hỏi thăm thêm, chuyện của cha mẹ cậu ấy có rất nhiều lời đồn, nhưng đều không khác gì mấy so với những gì tôi nói trước đó".
"Ngoài ra, tôi còn nghe được một số chuyện khác".
"Nghe nói lúc Lyles mới đến đây, có đội ngũ vận chuyển vật tư đã gặp chuyện".
"Gặp chuyện?", An Mễ Lạc chưa từng nghe nói.
"Nơi này dù sao cũng là dị giới, chỉ cần là dị giới thì đều tồn tại nguy hiểm, đặc biệt là dị thú, lái xe vốn dĩ đã gây ra động tĩnh lớn, đương nhiên càng dễ thu hút dị thú".
"Ngoài phạm vi chất độc của Lyles thì còn đỡ, có thể triệu hồi Linh thú tấn công, nhưng vào trong phạm vi chất độc của Lyles mà còn triệu hồi Linh thú thì chẳng khác nào tự sát, vì vậy cho dù gặp phải dị thú, bọn họ cũng chỉ có thể dùng súng ống phản kháng, nhưng những thứ đó không dễ gì gϊếŧ chết dị thú bằng súng được".
"Nhỡ đâu trong lúc phản kháng mà bộ đồ bảo hộ bị hư hỏng thì càng thêm chắc chắn phải chết".
"Sau đó hình như là Lyles đã gϊếŧ sạch dị thú ở khu vực lân cận thì tình hình mới khá hơn, nhưng sau này chất độc của Lyles càng ngày càng lợi hại, cộng thêm bản thân cậu ấy cũng là người không có ham muốn vật chất gì, nên số lần vận chuyển vật tư cũng dần dần cố định thành hai tháng một lần".
Hiểu rõ chuyện vật tư hai tháng một lần là như thế nào, An Mễ Lạc im lặng, vậy là cậu đã trách nhầm Cas sao?
Nghĩ đến khuôn mặt đó của Cas, An Mễ Lạc cảm thấy cả người khó chịu.
Với khuôn mặt đó của Cas, cho dù ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ hắn là kẻ xấu.
"Đúng rồi, lúc trước Cas đến tìm Lyles là có chuyện gì vậy?", An Mễ Lạc hỏi.
Nói đến chuyện này, vẻ mặt Xavier trở nên nghiêm trọng, "Ba tháng trước, có nhà thám hiểm phát hiện ra dị thú mới ở sâu trong dị giới số 7, quân khu nghi ngờ là có vết nứt mới, đã thành lập một đội gồm hai mươi người, toàn bộ đều là những người đứng đầu lực lượng chiến đấu của quân khu, có kinh nghiệm ra vào dị giới phong phú để đi thăm dò".
"Nửa tháng trước, bọn họ mới trở về, nhưng nghe nói chỉ có ba người sống sót, một người bị thương nặng, hai người còn lại đến bây giờ vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm, trong đó hình như có cả nguyên soái của quân khu".
"Tuy nhiên, những điều này tôi cũng chỉ nghe những nhà thám hiểm từng đến đây nói, chưa chắc đã là sự thật".
An Mễ Lạc nhíu mày, những gì Xavier nói có lẽ là sự thật.
Nửa tháng trước, đúng vào lúc bộ phận của bọn họ được yêu cầu thu mua cỏ sinh mệnh.
Lúc đó, cấp trên đột nhiên giao nhiệm vụ xuống, cậu còn từng oán trách, thứ đó ngàn vàng khó cầu, quân khu vừa mở miệng đã muốn năm cây, rõ ràng là đang làm khó người khác, bây giờ nghĩ lại, có lẽ là để cứu hai người kia.
Xavier nói: "Thế giới của chúng ta hiện tại có tổng cộng mười bốn dị giới, ngoài dị giới số 1 ban đầu, mười ba dị giới còn lại xuất hiện chia làm ba lần, lần đầu tiên là hơn bốn trăm năm trước, lần thứ hai là hơn một trăm năm trước, lần gần đây nhất là mười lăm năm trước".
"Theo lý mà nói thì không nên xuất hiện dị giới mới nhanh như vậy, nhưng mỗi lần thời gian xuất hiện dị giới đều rút ngắn đi rất nhiều, mười lăm năm đã xuất hiện dị giới mới cũng không phải là không thể, nhưng như vậy…"
Xavier không nói tiếp, nhưng An Mễ Lạc biết hắn muốn nói gì.
Về dị giới, vẫn luôn có một câu nói, những dị giới trước đây chỉ là khúc dạo đầu, e rằng không bao lâu nữa, tần suất xuất hiện của dị giới sẽ ngày càng nhiều, nói không chừng sẽ trở thành mỗi năm đều xuất hiện dị giới mới.
Đó chắc chắn là một tình huống vô cùng tồi tệ.
An Mễ Lạc chưa từng trải qua thời kỳ xuất hiện dị giới, nhưng đã học lịch sử về giai đoạn đó.
Dị giới xuất hiện ba lần, ba lần đều máu chảy thành sông, dân chúng lầm than.
Ngay cả khi dị giới số 7 xuất hiện, Lyles đã dùng sức một mình trấn áp, thì số người chết cũng lên đến hàng triệu.
Con số đó gần bằng tổng dân số của một quốc gia nhỏ.
"Vậy là Cas muốn Lyles đến đó xem sao?", An Mễ Lạc phỏng đoán.
"Không biết, nhưng không loại trừ khả năng này". Dừng một chút, Xavier hỏi, "Gần đây Lyles có biểu hiện gì bất thường không?".
"Biểu hiện bất thường?", An Mễ Lạc khó hiểu.
"Tôi cũng không rõ, chỉ là lúc trước trên đường trở về, Cas có dặn chúng tôi chú ý đến tình hình của cậu ấy".
An Mễ Lạc nhíu mày.
Lúc trước Cas cũng từng hỏi cậu câu hỏi này.
Tự dưng Cas hỏi chuyện này làm gì?
An Mễ Lạc đang định lên tiếng thì từ xa đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, Lyles đã trở về.
"Lyles", An Mễ Lạc vẫy tay.
Lyles chưa từng gặp Xavier.
Lyles liếc nhìn đống vật tư chất thành núi trong sân, đi về phía An Mễ Lạc.
"Đây là Xavier", đợi hắn đến gần, An Mễ Lạc giới thiệu, "Bạn cùng bàn thời đại học của tôi, cũng là bạn tốt nhất của tôi".
"Chào cậu", đây không phải lần đầu tiên Xavier gặp Lyles, nhưng là lần đầu tiên tiếp xúc gần như vậy, hắn có chút căng thẳng.
Là người đứng đầu bảng xếp hạng top 100, Lyles rất nổi tiếng.
Đương nhiên Xavier cũng từng bị mang ra so sánh với hắn.
Lyles chỉ dừng lại trên mặt Xavier một chút rồi dời đi, hắn không hứng thú với Xavier.
Lyles định về phòng.
"Lúc trước ở trường, mỗi lần luyện tập đối kháng, tôi đều tập cùng với cậu ấy, cậu không biết đâu, tên này ra tay rất tàn nhẫn, cứ cách ba ngày là tôi lại bị đánh vào bệnh viện của trường…", An Mễ Lạc nói.
Lyles lạnh lùng nhìn Xavier.
"Nói như cậu vô tội lắm vậy, sao tôi nhớ cậu cũng đánh tôi không ít", Xavier không phục.
"Haha…", bị vạch trần, An Mễ Lạc cười ha hả.
Có lẽ là biết Linh thú của cậu không có chút sức chiến đấu nào, mỗi lần luyện tập đối kháng, các bạn học khác đều sẽ nhường cậu