Vợ Tôi Độc Nhất Vô Nhị

Chương 24

Do dự một chút, An Mễ Lạc ngồi xuống đối diện Lyles.

Lyles lấy bánh quy nén ra ăn.

An Mễ Lạc ngạc nhiên, trong lòng dâng lên một cảm xúc kỳ lạ không nói nên lời. Suy nghĩ một hồi, cậu cho rằng nguyên nhân là do Lyles ở một mình quá lâu, nên có người cùng ăn cơm cũng thấy vui.

Nhìn Lyles ăn xong, An Mễ Lạc theo thói quen lấy thuốc mỡ ra giúp hắn bôi thuốc. Vết thương của Lyles vốn không nặng bằng cậu, sau mấy ngày kiên trì bôi thuốc, vết thương cơ bản đã hết sưng, nhiều nhất là hai ngày nữa sẽ khỏi hẳn.

“Được rồi…” Vừa nói, An Mễ Lạc vừa tháo găng tay dùng một lần, đưa tay lên định chạm vào tóc Lyles.

Chưa kịp chạm vào tóc Lyles, đôi mắt lạnh lẽo không chút độ ấm của hắn đã lạnh lùng nhìn chằm chằm.

An Mễ Lạc dừng động tác, da đầu tê dại.

Lyles đứng dậy bỏ đi.

An Mễ Lạc thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng không khỏi nhếch lên. Lyles hôm qua quả nhiên là đang trốn tránh cậu.

“Tiểu khí quỷ, sờ một cái cũng không cho…” An Mễ Lạc vừa lẩm bẩm vừa cầm thuốc mỡ đi về phía tủ.

Lyles dường như không nghe thấy, đi thẳng lên lầu.

An Mễ Lạc nhìn theo, “Chờ tắt đèn, tôi đi tắm.”

Lyles không quay đầu lại, đèn cũng không tắt.

An Mễ Lạc tập tễnh đi lấy nước, rồi lấy quần áo sạch, quần áo bảo hộ, mặt nạ phòng độc, đi về phía máy lọc khí.

Một tiếng sau, khi An Mễ Lạc lên lầu, Lyles đã nằm xuống. An Mễ Lạc cẩn thận leo lên giường từ bên cạnh, nằm xuống cạnh hắn.

Ngửi thấy mùi của chiếc mặt nạ phòng độc mới, cảm nhận được hơi ấm của người bên cạnh, An Mễ Lạc thả lỏng cơ thể, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, khi An Mễ Lạc xuống lầu, chỗ gạch hôm qua đã được xếp gọn gàng, xi măng trên mặt đất cũng được dọn dẹp sạch sẽ.

An Mễ Lạc ăn sáng xong, tiếp tục đυ.c đá. Công việc này quá nhàm chán, lúc đầu cậu còn có tâm trạng tính toán xem sau khi đυ.c xong đá thì sẽ bố trí bồn hoa như thế nào, đến sau thì đầu óc trống rỗng, chỉ còn lại cơ thể tê dại làm việc.

Đến chiều tối, tiếng còi xe đột ngột vang lên, An Mễ Lạc ngẩn người một lúc lâu mới phản ứng kịp. Cậu quay đầu nhìn về phía trước căn nhà. Nhìn thấy cả sân đầy xe cộ và người, cậu có cảm giác như đang mơ.

An Mễ Lạc vội vàng đứng dậy, cậu đứng dậy quá nhanh suýt chút nữa thì ngã, may mà trước khi ngã khuỷu tay đã kịp chống vào đống đổ nát mới đứng vững.

“Xavier…”

Trong đám đông, Xavier đã chỉ về phía cửa căn nhà nhỏ trước khi cậu kịp lên tiếng.

An Mễ Lạc nhìn theo hướng hắn chỉ.

Có mấy người đang đứng ở cửa nhìn vào, trong đó có một người đã đi vào trong.

Nhóm người ở lối vào khe nứt căn bản không dám đến gần Lyles, người dám vào trong nhà ngoài Xavier ra thì chỉ có thể là Cas.

An Mễ Lạc đi về phía đó, quả nhiên nhìn thấy Cas, hắn ta đang đi về phía phòng ngủ trên lầu.

Một lúc sau, Cas đi xuống, “Cậu ta đâu?”

“Có chuyện gì sao?” An Mễ Lạc không trả lời mà hỏi ngược lại.

Cas mới vào đây một chuyến cách đây vài ngày, hôm nay lại đến, làm vua nhàn rỗi đến vậy sao?

Lúc này là chiều tối, đúng lúc Lyles mỗi ngày trở về, Cas cố ý chọn thời điểm này để đến tìm người.

“Muốn biết?” Cas cười tủm tỉm đi đến bàn ngồi xuống, “Không nói cho cậu biết.”

An Mễ Lạc rất muốn đấm vào mặt Cas một cái.

“Cậu ta lúc nào thì về?” Cas hỏi.

“Muốn biết?” An Mễ Lạc học theo Cas cười tủm tỉm, “Không nói cho anh biết.”

“Phụt…” Tiếng cười truyền đến từ phía những người đang đứng quan sát ở cửa.

An Mễ Lạc nhìn sang.

Qua lớp mặt nạ phòng độc, An Mễ Lạc phải mất một lúc mới nhận ra trong số đó có mấy gương mặt quen thuộc, là những người đã đưa cậu vào đây trước đó.

An Mễ Lạc ngạc nhiên, trong số những người đó không thiếu nguyên soái và những người đứng đầu bảng xếp hạng trăm người mạnh nhất, tại sao họ cũng đến đây?

Xảy ra chuyện gì sao?

“Gần đây cậu ta cảm thấy thế nào?” Cas hỏi.

“Có tôi, một người chồng chu đáo, hiểu chuyện, tâm lý như vậy, mỗi ngày không biết vui vẻ, hạnh phúc đến mức nào đâu.” An Mễ Lạc ngoài miệng nói, trong lòng lại có chút khó hiểu, cảm thấy thế nào là sao?

“Thật sao…” Cas trầm ngâm.

“Ý gì vậy?” An Mễ Lạc càng thêm khó hiểu.

Cas cười tủm tỉm, “Muốn biết? Tôi không nói cho cậu biết.”

“Trẻ con.” An Mễ Lạc lười để ý đến hắn ta, đi về phía cửa, muốn tranh thủ lúc trời chưa tối hẳn tiếp tục đυ.c đá.

Ra khỏi cửa, An Mễ Lạc vừa nhìn đã thấy Xavier đang lén lút chuyển đồ ra sau đống đổ nát.

Hai người nhìn nhau, An Mễ Lạc không lên tiếng, Xavier cũng im lặng.

Nghe thấy tiếng đυ.c đá vang lên từ bên ngoài, Cas nhìn về phía cửa, từ bàn ăn không nhìn thấy An Mễ Lạc, nhưng lại có thể nhìn thấy hai cái cửa bị bịt kín. Chuyện An Mễ Lạc sửa căn nhà đổ nát này hắn ta đã biết từ lâu qua camera giám sát, nhưng tận mắt nhìn thấy lại có cảm giác hoàn toàn khác.

Căn nhà này gần như không thay đổi, nhưng dần dần có cảm giác gia đình…

Cas cười lạnh.

Nửa tiếng sau, khi trời đã tối hẳn, trong bóng tối xa xa nhìn thấy bóng dáng Lyles.

Biết Lyles đã về, Cas đứng dậy.

An Mễ Lạc nghe thấy động tĩnh, đập xong viên gạch trên tay, phủi phủi bụi trên người, đứng dậy đi vào nhà.

“Sao giờ này mới về?” Đợi Lyles đến gần, Cas hỏi.

Lyles không thèm liếc nhìn hắn ta một cái, đi thẳng vào trong.

Cas đã quen, nhưng sâu trong đáy mắt không khỏi hiện lên một tia chua xót, hắn ta vừa đi theo vào nhà vừa nói: “Anh muốn nói chuyện với em, về Dị giới.”

Lyles đã đến cửa dừng lại nhìn sang.

An Mễ Lạc lên tiếng, “Lyles, bật đèn lên.”

Vừa nói cậu vừa nhìn về phía Cas, cậu đã nói tại sao hắn ta lại quay lại trong thời gian ngắn như vậy, thì ra là đang đợi ở đây.

Không có việc gì thì ném người ta ở đây tự sinh tự diệt, có việc thì đến tìm, Cas coi Lyles là cái gì?

Nhận ra sự thù địch của An Mễ Lạc, Cas liếc nhìn An Mễ Lạc định lên tiếng, thì thấy Lyles đi vào trong nhà.

Lyles lên lầu, đèn trên cửa lập tức sáng lên, bóng tối theo đó cũng trở nên ấm áp.

Cas cau mày, đây đã là lần thứ hai Lyles nghe lời An Mễ Lạc, lần trước An Mễ Lạc bảo Lyles phơi cỏ, cậu ta cũng làm theo.

Lyles chưa bao giờ nghe lời hắn ta như vậy.

Bật đèn xong, Lyles đi xuống lầu.

Cas nghiêng người đứng ở cửa, đợi Lyles đi ra, “Lyles.”

An Mễ Lạc nói: “Ăn cơm trước đi, bận rộn cả ngày rồi, chắc cũng đói rồi.”

Vừa nói, An Mễ Lạc vừa đi đến bên cạnh lấy bánh quy nén và đồ hộp đặt lên bàn trước chỗ Lyles thường ngồi.

Lyles đi đến, ngồi xuống.

Mấy người khác ở cửa cũng nhận ra điều gì đó khác thường,纷纷 nhìn về phía An Mễ Lạc, bọn họ ít nhiều gì cũng từng tiếp xúc với Lyles, đều rõ ràng tính cách của cậu ta.

An Mễ Lạc nhớ ra điều gì đó, cầm lấy hộp đồ hộp trên bàn mở ra đẩy đến chỗ đối diện, “Anh vợ cũng đói rồi nhỉ, ăn chút gì đi.”

Tốt nhất là ăn vào rồi chết luôn đi.

Cas cười lạnh một tiếng, không để ý tới.

Lyles u ám nhìn hộp đồ hộp bị cướp mất của mình.

Đó là của cậu ta.

An Mễ Lạc vội vàng lấy lại, “Tôi nói đùa thôi, chỉ làm bộ làm tịch thôi, anh ta muốn ăn tôi còn tiếc không muốn cho đâu.”

Lyles có chút bản tính giữ đồ ăn, lúc trước Cas không đưa phần vật tư của cậu ta vào, cậu chỉ ăn phần của Lyles, câu nói “hai tháng” của Lyles đến giờ cậu vẫn còn nhớ rõ.

Lyles cầm lấy bánh quy nén, yên lặng ăn.

Trước cửa, khóe miệng Cas giật giật, mắt không thấy tâm không phiền, xoay người đi ra ngoài đợi.

Mấy người canh giữ ở cửa nhìn Lyles rồi lại nhìn An Mễ Lạc, nhìn nhau, đều nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt đối phương.

Lyles chậm rãi ăn, đợi đến khi cậu ta ăn xong đã là mười mấy phút sau.

Cas nhìn sang.

Lyles ném túi bọc xuống, đi ra ngoài.

An Mễ Lạc muốn ngăn cản, nhưng lời đến bên miệng lại nuốt xuống.

Coi như Cas may mắn, chuyện có thể khiến mấy người kia tìm đến đây chắc chắn không phải chuyện nhỏ, Dị giới số 14 đã có Lyles canh giữ, chẳng lẽ Dị giới số 7 thất thủ rồi?

Thấy Lyles đi ra ngoài, Cas dẫn đầu đi về phía xa, cho đến khi không còn nghe thấy tiếng bọn họ nói chuyện nữa mới dừng lại.

Trong suốt quá trình, chỉ có Cas nói, Lyles chỉ im lặng lắng nghe.

Đứng quá xa, An Mễ Lạc không nhìn rõ biểu cảm của Cas dưới lớp mặt nạ phòng độc, nhưng nhìn từ động tác của hắn ta thì có vẻ tình hình thực sự không mấy khả quan.

Lyles vẫn giữ nguyên vẻ mặt vô cảm như mọi khi.

Mấy phút sau, bàn bạc xong chuyện chính sự, Cas nhìn về phía căn nhà nhỏ, chắc là hỏi han vài câu về An Mễ Lạc, nhưng Lyles không để ý tới.

Lyles xoay người đi về phía căn nhà nhỏ.

Cas tiễn cậu ta đi một đoạn mới chịu dừng lại, hắn ta đi thẳng về phía đoàn xe.

Những người khác thấy vậy, vội vàng lên xe theo.

Bọn họ đã ở đây gần một tiếng đồng hồ, lúc đến mất nửa tiếng, lúc về lại mất thêm nửa tiếng, cộng lại là mất hai tiếng, đã rất lâu rồi.

An Mễ Lạc đứng ở cửa nhìn theo đoàn xe rời đi.

Đoàn xe nhanh chóng biến mất sau dãy núi xa xa, chỉ còn nhìn thấy ánh đèn xe lập lòe.

An Mễ Lạc quay đầu nhìn người trong nhà, “Sao vậy, Dị giới số 7 thất thủ rồi sao?”

Lyles lắc đầu.

An Mễ Lạc ngạc nhiên, không phải thất thủ?

Vậy thì còn chuyện gì đáng để đám người kia chạy một chuyến đến đây?

Lyles rõ ràng không muốn nói nhiều, đi thẳng lên lầu.

Nhìn bóng lưng Lyles biến mất ở góc cầu thang, An Mễ Lạc đi đến tủ lấy thuốc mỡ, hôm nay Lyles vẫn chưa bôi thuốc.

Lấy được thuốc mỡ, An Mễ Lạc đang định lên lầu, lúc xoay người nhìn thấy cửa mới nhớ ra Xavier còn đưa đồ cho cậu.

An Mễ Lạc tiện tay đặt thuốc mỡ xuống, lúc cử động mới phát hiện trên tay áo bộ đồ bảo hộ không biết từ lúc nào đã có thêm một mảng màu đen to bằng ngón tay cái.

An Mễ Lạc theo bản năng đưa tay kia lên dụi, muốn lau đi, nhưng sau khi dụi, mảng màu đen đó không những không bị lau đi mà còn nhạt hơn một chút.

An Mễ Lạc cẩn thận nhìn kỹ.

Trong nháy mắt nhìn rõ, cậu sững sờ, ngay sau đó tim đập nhanh không kiểm soát.

Đó không phải vết bẩn, mà là một vết rách hình tam giác to bằng ngón tay cái.

Bộ đồ bảo hộ màu trắng, quần áo bên trong của cậu lại màu đen, bộ đồ bảo hộ bị rách liền lộ ra bộ quân phục màu đen bên trong.

Cậu lập tức giơ tay lên nhìn kỹ, còn chưa kịp nhìn rõ thì cả thế giới đã chìm trong bóng tối.

Cậu vội vàng đưa tay lên sờ.

Sờ thấy lỗ thủng có thể nhét vừa ngón tay, cậu chỉ cảm thấy như có vật cùn đập mạnh vào đầu, ong ong作响.

Cậu lập tức chạy về phía máy lọc khí.

Cậu chạy quá nhanh, trong lúc di chuyển va phải ghế, tiếng động chói tai vang vọng trong bóng tối, nhưng cậu căn bản không quan tâm đến những thứ đó.

Bộ đồ bảo hộ bị rách từ lúc nào?

Trước đó đã bị rách rồi mà cậu không phát hiện ra sao?

Không, tối hôm qua cậu mới thay bộ mới…