Vợ Tôi Độc Nhất Vô Nhị

Chương 4

Người đàn ông đẩy cửa.

Thấy đối phương sắp biến mất sau cánh cửa, An Mễ Lạc vội lên tiếng: "... Lyles?"

Người đàn ông quay đầu lại, khuôn mặt hoàn toàn ẩn trong bóng tối, chỉ có đôi mắt ẩn chứa tia sáng lạnh lẽo là có thể nhìn thấy lờ mờ.

Trong đôi mắt ấy không hề có chút 온기 nào.

Dưới ánh nhìn lạnh lùng đó, da đầu An Mễ Lạc tê dại: "Số đồ này... có cần chuyển vào trong không?"

Lyles không để ý tới cậu, xoay người bước vào trong.

Không còn bị nhìn chằm chằm, cơ bắp căng cứng của An Mễ Lạc thả lỏng đôi chút, đồng thời cũng không khỏi đau đầu, đúng như cậu dự đoán, Lyles quả thực không dễ chung sống.

Mười năm một mình ở dị giới chỉ có một mình, ai mà chẳng phát điên, huống hồ còn có chuyện phiền lòng của Cas nữa, nếu Lyles chỉ đơn thuần là tính cách âm trầm một chút thì An Mễ Lạc đã cảm thấy may mắn rồi.

An Mễ Lạc cam chịu xách ba lô đi theo.

Cánh cửa không khóa, nó đã không còn chức năng đó nữa, ổ khóa đã sớm rỉ sét mục nát.

An Mễ Lạc vừa đẩy cửa vừa nhìn vào trong nhà.

Giống như bên ngoài, bên trong nhà cũng tróc tường, đổ nát.

Trong phòng khách nhỏ, vị trí ngoài cùng bên trái là nhà bếp mở, phần lớn tủ bếp đã hỏng, có cánh cửa tủ còn miễn cưỡng treo lủng lẳng, có cái thì mất tích không thấy bóng dáng.

Phía trước nhà bếp là một quầy bar nhỏ bằng gỗ, do thời gian quá lâu nên lớp sơn bên ngoài đã sớm bong tróc.

Giữa nhà là một chiếc bàn ăn bằng gỗ dài 1m8, sơn cũng bong tróc tương tự.

Phía bên phải là bức tường và cánh cửa nối với mấy căn phòng bên phải, nhưng những căn phòng đó đã sập, hiện tại mấy ô cửa bị bức tường đổ chắn lại, chỉ còn lại vài khe hở khoảng hai mươi cm trên đỉnh.

Cách mấy cánh cửa đó không xa còn có một cầu thang dẫn lên lầu, nhưng An Mễ Lạc nhớ rõ phòng ở lầu hai lầu ba phía bên phải cũng đã sập...

Nơi hoang tàn này căn bản không thể ở được.

Cas rõ ràng là đang ngược đãi Lyles.

Bên trong nhà dọn dẹp còn coi như sạch sẽ, quầy bar, bàn ghế những nơi thường xuyên sử dụng đều không có bụi bợn.

Nói là sạch sẽ cũng không chính xác, dù sao cả căn nhà gần như không có mấy thứ đồ đạc, trống rỗng tự nhiên cũng không đến mức bẩn thỉu.

An Mễ Lạc đang đánh giá xung quanh thì Lyles đang xoay lưng về phía cậu châm nến trước quầy bar.

Nến được thắp sáng, căn nhà tối đen dần dần được bao phủ bởi ánh lửa lờ mờ.

An Mễ Lạc lập tức nhìn về phía Lyles, xung quanh quá tối, vừa rồi cậu đã không nhìn rõ được diện mạo cụ thể của Lyles.

Lúc cậu nhìn sang, Lyles cũng vừa lúc quay đầu lại.

Thân hình cao 1m8 cao ráo, thon dài, thân thể ẩn dưới chiếc áo khoác đen do dinh dưỡng lâu ngày không đều nên có chút gầy gò nhưng lại tràn đầy sức bật, Lyles rất giỏi chiến đấu.

Dưới ánh lửa, ngũ quan hắn có chút méo mó, nhưng vẫn có thể nhìn ra được có vài phần giống Cas.

Lúc An Mễ Lạc đánh giá, con rắn vẫn luôn đi theo bên cạnh cậu ta uốn lượn quanh người Lyles, từ trên vai hắn ngẩng đầu nhìn về phía An Mễ Lạc.

Lưỡi rắn màu đỏ tươi thè ra thụt vào, mang theo nguy hiểm chết người, như đang cân nhắc xem có thể nuốt chửng cậu trong một ngụm hay không.

An Mễ Lạc cố gắng phớt lờ sự tồn tại của nó, thấy Lyles dường như không định quản số đồ đạc bên ngoài, chỉ đành cam chịu đặt ba lô xuống đất rồi đi ra ngoài.

Lương khô của hai người một tháng không tính là nhiều, nước thì nhiều hơn một chút, nhưng cũng chỉ có hai mươi thùng lớn.

Chạy đi chạy lại nửa ngày mới chuyển hết đồ đạc vào nhà, An Mễ Lạc mệt mỏi toát mồ hôi.

Trong nhà, không biết Lyles lấy đâu ra một túi lương khô đang ngồi ăn trước bàn ăn, con rắn kia quấn trên người Lyles từ nãy đến giờ vẫn luôn nhìn chằm chằm cậu, cứ như xem cậu là kẻ xâm nhập.

Ánh nến lờ mờ, Lyles yên lặng nhai nuốt, con rắn thỉnh thoảng lại thè lưỡi, cảnh tượng có chút kỳ dị.

An Mễ Lạc lấy một miếng bánh quy nén từ trong đống lương khô vừa chuyển vào nhà, ngồi xuống đối diện Lyles, bị hành hạ cả một đường, cậu đã sớm đói bụng rồi.

Bóc vỏ bánh quy, đưa lên miệng cắn phải vật cứng, An Mễ Lạc mới phản ứng kịp mình còn đang đeo mặt nạ phòng độc căn bản không thể ăn uống.

An Mễ Lạc giơ tay lên cũng không được, hạ xuống cũng không xong, bầu không khí nhất thời có chút gượng gạo.

Có Lyles ở đây, cậu tuyệt đối không dám tháo mặt nạ phòng độc ra.

Nhưng Lyles chắc là sẽ không thích người bên cạnh mình cứ đeo mặt nạ phòng độc, dù sao điều đó chẳng khác nào nhắc nhở hắn ta rằng hắn ta bất cứ lúc nào cũng có thể gϊếŧ chết người bên cạnh, mặc dù đó có thể không phải là ý muốn của hắn ta.

An Mễ Lạc nhìn người đối diện, mí mắt Lyles cũng không buồn nhấc lên.

An Mễ Lạc đè nén cơn đói: "Tối nay chúng ta ngủ ở đâu?"

Lyles vẫn luôn phớt lờ sự tồn tại của cậu rốt cuộc cũng có phản ứng, hắn ta ngẩng mắt lên, dường như có chút kinh ngạc vì cậu ta lại muốn ở lại.

An Mễ Lạc trong nháy mắt có dự cảm chẳng lành: "... Cas không nói cho anh biết sao?"

Lyles mặt không chút thay đổi, hoàn toàn không hiểu An Mễ Lạc đang nói gì.

"Chúng ta kết hôn rồi." An Mễ Lạc nói.

Động tác Lyles rõ ràng khựng lại một chút, câu trả lời đã quá rõ ràng.

An Mễ Lạc hít sâu một hơi, có một khoảnh khắc cậu muốn đấm cho Cas một trận tơi tả, tốt nhất là đánh cho hắn ta rụng hết răng.

Lyles hơi cúi đầu, từ "kết hôn" đối với hắn ta rất xa lạ, xa lạ đến mức hắn ta phải mất một lúc mới lục tìm được nó trong ký ức rồi mới hiểu được ý nghĩa của nó là gì.

"Nói chính xác hơn là Cas đã gả anh cho tôi, bây giờ chúng ta đã là vợ chồng hợp pháp, cho nên từ hôm nay trở đi tôi cũng sẽ ở đây." An Mễ Lạc suýt chút nữa thì nổi sát tâm, "À đúng rồi, hắn ta còn chúc chúng ta trăm năm hạnh phúc."

Nghe thấy ba chữ "gả anh cho tôi", ánh mắt Lyles rõ ràng càng lạnh hơn vài phần, con rắn bên cạnh hắn ta cũng hơi nheo mắt, điều đó khiến An Mễ Lạc đang bị nó nhìn chằm chằm sởn gai ốc.

An Mễ Lạc nhìn thẳng lại: "Tôi tên An Mễ Lạc."

An Mễ Lạc đã chuẩn bị tâm lý cho việc Lyles sẽ nổi giận, cũng đã chuẩn bị tâm lý cho việc phản kháng.

Ban đầu là bị lừa ký vào tờ đơn đăng ký kết hôn, sau đó là bị vây đuổi ép buộc đưa đến đây, mặc dù hiện tại xem ra những chuyện này dường như không liên quan trực tiếp đến Lyles, nhưng cũng không thể thay đổi được việc cậu đã phải chịu đựng hết thảy mọi chuyện, lửa giận trong lòng đã sớm bùng cháy.

Mặc dù cậu không muốn chết, nhưng nếu sớm muộn gì cũng chết, chi bằng cậu thà trực tiếp ra tay chết cho thống khoái.

Điều duy nhất đáng tiếc là không thể đánh cho Cas một trận.

Lyles không làm gì cả.

Ăn xong chỗ bánh quy nén còn lại, Lyles đứng dậy thổi tắt nến, trong bóng tối đi về phía cầu thang.

Thế giới một lần nữa chìm vào bóng tối.

An Mễ Lạc nhìn theo bóng lưng hắn ta lên lầu.

Thấy bóng dáng Lyles biến mất ở khúc quanh, An Mễ Lạc như bị người ta đâm thủng một lỗ, trong nháy mắt xìu xuống.

Không biết vì sao, cậu có cảm giác Lyles rõ ràng có rất nhiều câu hỏi nhưng vì nghĩ không thông nên rụt đầu lại làm rùa rụt cổ.

Điều này hiển nhiên là không thể nào, Lyles dù sao cũng là hoàng đế của một nước.

Thấy tiếng bước chân biến mất trên cầu thang, An Mễ Lạc vội vàng cầm ba lô đứng dậy đuổi theo.

Có lẽ là do đã quen sống một mình, cộng thêm xung quanh không có bất kỳ sinh vật sống nào, không tồn tại nguy hiểm, nên Lyles không thắp đèn.

An Mễ Lạc nhìn trong bóng tối.

Tình trạng lầu hai cũng không khác gì lầu một, kiến trúc bên phải cơ bản đã sập, chỉ còn lại một căn phòng bên trái miễn cưỡng có thể ở được.

Lyles đang đi về phía căn phòng.

An Mễ Lạc theo sau vào phòng.

Phòng ngủ của Lyles cũng sơ sài giống như phòng khách ở lầu dưới, cả căn phòng chỉ có một chiếc giường, thậm chí ngay cả một cái bàn cũng không có.

Cửa sổ bị vỡ một bên kính, gió thổi qua, trong phòng lạnh lẽo.

Dưới đất bên trái chân giường đặt một chiếc ba lô đã cũ, trên ba lô để ba bộ quần áo, hai bộ dày một bộ mỏng.

Ba bộ quần áo đó cộng thêm bộ Lyles đang mặc, vừa vặn hai bộ dày hai bộ mỏng, đủ mặc cả bốn mùa xuân hạ thu đông.

Ngồi tù cũng không đến mức như vậy.

Dù sao Lyles cũng là em trai hắn ta, Cas thật quá đáng.

Đây không phải lần đầu tiên An Mễ Lạc có suy nghĩ này.

Đánh giá xong, An Mễ Lạc ngẩng đầu lên thì phát hiện Lyles đang nhìn mình.

Cũng chính lúc này An Mễ Lạc mới phản ứng kịp một chuyện, ở đây chỉ có một căn phòng có thể ở, nói cách khác là cậu ta hoặc là ngủ dưới đất, hoặc là chen chúc với Lyles.

An Mễ Lạc đặt ba lô của mình cạnh ba lô của Lyles, nằm xuống giường: "Cũng muộn rồi, ngủ sớm đi."

Bây giờ cậu vẫn chưa cảm thấy cơ thể có gì bất thường, nhưng ai biết được còn sống được bao lâu, cậu một chút cũng không muốn co ro tủi thân chết đi trong góc tường, sau đó bị ném ra ngoài như ném rác.

Dù sao cũng chết, chi bằng chết cho thoải mái một chút.

An Mễ Lạc kéo chăn đắp lên, dị giới này đang là đầu xuân, ban đêm có chút lạnh.

Cùng với động tác của cậu, một mùi hương nước giặt quần áo thoang thoảng và mùi đàn ông xa lạ ập vào mặt, hơi thở nam tính khiến An Mễ Lạc có chút khác lạ, mùi nước giặt quần áo ngược lại rất dễ ngửi.

Trên giường chỉ trải một lớp bông mỏng, nằm không thoải mái, nhưng dù sao cũng tốt hơn ngủ dưới đất.

Nằm xong, An Mễ Lạc nhìn người vẫn đang đứng bên cạnh, Lyles vẫn duy trì tư thế vừa rồi, không nhúc nhích.

"Sao vậy?" An Mễ Lạc cố ý giả vờ không hiểu.

Bóng tối yên lặng.

"Ngủ sớm đi." An Mễ Lạc dịch vào trong, nhường chỗ cho Lyles.

Lyles nhìn An Mễ Lạc rồi lại nhìn chiếc giường vốn đã không lớn của mình, bây giờ càng chỉ còn lại một khoảng nhỏ, theo bản năng cúi đầu nhìn linh thú của mình bên chân.

Đó rõ ràng là giường của hắn.

"Xì..." Con rắn đen cũng chưa từng gặp tình huống như vậy, ngây người một lúc lâu mới phản ứng kịp, nó uốn lượn quanh người Lyles, ngẩng đầu, hung dữ thè lưỡi.

Nó muốn gϊếŧ An Mễ Lạc.

"Nó cũng muốn ngủ trên giường sao?" Trong bóng tối truyền đến tiếng nói khó xử của An Mễ Lạc.

Vừa nói, An Mễ Lạc vừa dịch vào trong thêm một chút, nhưng không gian nhường ra cũng không nhiều.

Chiếc giường này là giường đơn, hai người đàn ông nằm đã chật, huống hồ còn phải chen chúc thêm một con rắn dài ít nhất năm sáu người như cậu ta.

Không thể nhường thêm chỗ nữa, An Mễ Lạc chỉ có thể đề nghị: "Hay là anh cất nó đi?"

"Xì."

Như thể hiểu được lời An Mễ Lạc nói, con rắn đen hung dữ thè lưỡi.

An Mễ Lạc bắt đầu buông xuôi, cậu ngáp một cái rồi nhắm mắt lại: "Tôi ngồi xe hai ngày rồi, mệt lắm, tôi ngủ trước đây."

"Xì."

Tiếng con rắn đen thè lưỡi truyền đến.

An Mễ Lạc không để ý tới nó nữa.

Cậu nói muốn ngủ trước kỳ thực không phải là thật sự định như vậy, môi trường xa lạ, con người xa lạ, cộng thêm một con rắn xa lạ虎视眈眈, người bình thường căn bản không ngủ được.

Nhưng có lẽ là thật sự mệt mỏi, cậu nhắm mắt lại không lâu sau thì ý thức đã mơ hồ.

Thấy An Mễ Lạc kiên quyết muốn ngủ trên giường, con rắn lớn vừa rồi còn hung dữ quay đầu nhìn chủ nhân của mình, đôi mắt đỏ tươi sáng rực trong bóng tối toát lên vẻ tủi thân giống hệt chủ nhân của nó.

Đó rõ ràng là giường của bọn họ.