Mấy ngày hôm trước là Nam gia phô trương, chờ đến lúc đó chính là hắn Dương Gia phô trương!
Dương Gia nghĩ vậy liền uống thêm mấy hớp rượu, còn tự để chính mình đông lạnh, sau khi bảo đảm sắc mặt đã tái nhợt, hắn mới thật cẩn thận gọi video.
Ngay từ đầu đều thực thuận lợi, Dương Gia đều nhìn thấy trong mắt Nam Huỳnh Hoặc đã cảm động muốn khóc, thậm chí hắn rõ ràng nhìn thấy Nam Huỳnh Hoặc muốn gật đầu!
Ai ngờ cái con mèo đáng chết kia nhảy vô lòng ngực của con ả ngu ngốc này thì cô ta liền không thèm video call với hắn nữa, khi bị cúp máy hắn tức giận, hắn càng không thể hiểu nổi tại sao hắn gọi lại vài lần mãi không gọi được.
Dương Gia vì để chân thật hơn, chơi lớn thật sự đứng trong mưa ước chừng hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng cảm thấy chính mình thật sự phát sốt mới về nhà.
Cha Dương xem con trai trở về lập tức biết không thành công, ông ta hút thuốc cau mày nghĩ đối sách mới.
Người họ Dương đều lòng tham, tuyệt đối không có khả năng từ bỏ cục thịt mỡ đã tới tay này.
Mà mẹ Dương thì đau lòng mở nước ấm cho con trai tắm rửa, trong lòng cũng nói thầm: “Con nhỏ này sao có thể tàn nhẫn như vậy chứ, thật không phải thứ tốt gì, sau này nó gả vào nhà của chúng ta con phải dạy dỗ cẩn thận vào.”
“Con gái thành phố chính là quá lêu lổng!” Dương phụ cau mày: “Đều bị con trai chúng ta ngủ hai năm, nó còn có mặt mũi chia tay với con trai tôi?!”
“Nếu là vài thập niên trước, người như nó phải bị cho vô l*иg heo!”
Nói xong ông ta thở hắt ra một hơi, tức giận đi qua đi lại ở trong phòng, đôi mắt tam giác âm ngoan gắt gao nhìn chằm chằm con trai: “Sao lúc con ngủ với nó không chụp mấy bức ảnh?”
Dương Gia tâm phiền ý loạn, đầu óc nặng nề, hắn suy nghĩ thật lâu vẫn là lắc đầu. Hắn không mặt mũi nói cho người khác rằng kỳ thật hai năm qua hắn cũng chưa ngủ Nam Huỳnh Hoặc được.
Vài lần thử thậm chí còn vì thế phát giận với Nam Huỳnh Hoặc.
Nhưng Nam Huỳnh Hoặc tựa hồ chưa từng để ở trong lòng, việc cô đã quyết định thì đâu cần để ý người khác nghĩ như thế nào. Cho dù là hắn cũng không thể khiến cô thay đổi, đây là sự kiên nghị, tự chủ, không thèm để ý đến người ngoài chỉ quan tâm bản thân mà Dương Gia vẫn luôn hâm mộ.
Hiện tại, sau khi biết thân phận của Nam Huỳnh Hoặc, Dương Gia là thật sự hối hận, hắn không nên tham tài, nếu lúc trước hắn ngủ cô còn trộm chụp ảnh, bây giờ hắn là có thể lấy đó uy hϊếp Nam Huỳnh Hoặc cùng toàn bộ Nam gia.
Nghĩ vậy hắn liền ảo não trở tay tát miệng mình một cái.
Dương Gia sốt cao cháy não, đầu óc nặng nề thần chí không rõ, nhưng mạc danh hắn có loại cảm giác, chính mình có khả năng thật sự muốn mất đi Nam Huỳnh Hoặc, vinh hoa phú quý cũng lướt qua đời hắn.
Nếu là không biết thân phận của Nam Huỳnh Hoặc thì cũng thôi, nhưng cơ hội đều đặt ngay trước mặt hắn mà còn bỏ lỡ.
Nghĩ vậy Dương Gia nắm chặt nắm tay, chính mình trăm phương ngàn kế lâu như vậy, hết thảy đều sắp xếp tốt, kế hoạch xong, đặt phòng, pha thuốc, thậm chí cả ông trời đổ cơn mưa to như thể giúp hắn.
Nào ngờ tất cả nỗ lực của hắn đều như là đánh vào cục bông! Trở nên không có tác dụng phí công.
Dương Gia cắn răng.
Hắn không cam lòng!
Nếu bỏ lỡ, đời này hắn đều không cam lòng!