Huống chi tuy rằng Dương gia là mối tình đầu nhưng suy đi ngẫm lại cũng không có gì đặc biệt tốt, bản thân cô cũng chỉ là bị tình cảm che mờ đầu óc chứ không phải không có đầu óc.
Dương gia sao có thể quan trọng bằng mèo con nhà chúng ta.
Hiện tại mèo con còn suy xét cho cô nhiều như thế, lo lắng cô nhảy vào hố lửa nên mới dứt khoát kiên định hy sinh bụng nhỏ của chính mình.
“Hu hu hu.” Mèo con của cô thật tốt, cảm động chết mất.
“Nhung Nhung bé con tốt nhất của chị hai.”
“Hu hu hu.”
“Hiện tại chị liền xuống lầu lấy pate cho em.”
“Chị không cần đàn ông thúi, chị chỉ cần em.”
Thấy Nam Huỳnh Hoặc nước mắt nước mũi khóc giàn giụa, khóc không thèm màng tới hình tượng của bản thân.
Mèo - vốn dĩ còn vắt hết óc suy nghĩ xem làm thế nào khuyên chị hai ở yên trong nhà - Cam Sữa Nhỏ: “...”
Mèo con ghét bỏ xoay đầu chỗ khác, vươn móng vuốt nhỏ liều mạng đẩy mặt chị hai ra.
“Meo meo meo.”
[Khóc liền khóc, đừng dùng mèo lau mặt chứ! Mèo tắm rửa rất vất vả đấy biết không, tự mình lấy tờ khăn giấy lau không được à?]
Miêu Miêu vừa nỗ lực giãy giụa bò ra khỏi lòng ngực của chị hai, tiện đường nhìn thấy màn hình di động còn sáng, cái tên đàn ông cặn bã kia vẫn còn nôn nóng nhìn màn hình bên này miệng liên tục gọi nick name của chị hai.
“Meo meo miêu!” [Tra nam ghê tởm đã bị tiêu diệt!]
Cam Sữa Nhỏ nâng móng vuốt trực tiếp cúp điện thoại, cố gắng rút chân sau khỏi bàn tay của chị hai, tiện chân đá giường nhảy xuống.
Quyết định!
Hôm nay chị hai đừng nghĩ đến chuyện ra cửa, ra cửa mèo nhỏ liền cắn gót chân chị hai!
[Haizzz, chờ mèo con lớn thêm một chút là có thể cào chị hai, không cần phải vất vả cắn gót chân như thế nữa rồi.]
Nam Huỳnh Hoặc nghe vào tai cảm động muốn chết, nhìn cái miệng nhỏ lông xù xù của mèo con cứ lẩm nhẩm lầm nhầm meo meo kêu. Cảm thấy dễ thương chịu không nổi.
Cam Sữa Nhỏ bị cô vừa hút vừa sờ, giận mà không dám nói gì, nhẫn nhịn đến mức cái đuôi đều banh thẳng, lỗ tai gắt gao đè sát cái ót, trông cái đầu nhỏ của mèo con càng tròn vo đáng yêu.
Mèo con đều vì chính mình rời xa thằng ghệ cặn bã kia, “Hu QAQ” cảm động đến khóc lớn hơn nữa.
Phía bên kia, mưa to từ lúc chạng vạng tới giờ, Dương Gia liền đều cảm thấy là ông trời ở giúp hắn.
Lập tức làm ngụy trang, đặt phòng, làm tốt tất cả chuyện cần chuẩn bị trước.
Thậm chí còn thả thuốc giúp xúc tiến tỉ lệ mang thai vào đồ uống của Nam Huỳnh Hoặc. Mẹ hắn thậm chí cam đoan thuốc này tuyệt đối bao mang thai, nhưng bà ta nuốt xuống câu “sẽ ảnh hưởng tới thân thể” vô bụng.
Bà ta chỉ cần con nhỏ họ Nam kia gả cho con trai bà là được, lúc sau nó sống hay chết đều không sao cả.
Dương Gia nghĩ, chỉ cần qua đêm nay, chỉ cần Nam Huỳnh Hoặc có bầu!
Nam gia không cho mấy ngàn đến hơn trăm triệu của hồi môn thì hắn liền không cưới, còn muốn khiến cho dư luận xôn xao. Hừ, tới lúc đó xem Nam gia các người có mất hết mặt mũi hay không!