“Không cần.”
Sầm Tử Ương từ chối.
Giọng của Du Tuyê vẫn lạnh nhạt.
“Tôi không thích đồ ngọt, nếu cậu không ăn thì vứt đi giúp tôi.”
Ánh mắt Sầm Tử Ương lóe lên, cuối cùng vẫn đưa tay cầm lấy chiếc túi nặng nề.
Cửa phòng sau lưng đóng lại, cả căn phòng lại trở về sự yên tĩnh chết chóc.
Du Tuyên nhìn thoáng qua cánh cửa đóng chặt thì lẩm bẩm một chút.
“Ngay cả một câu cảm ơn cũng không biết nói, thật vô tâm mà.”
Dì dọn dẹp trong nhà không biết những gì mình nói đã bị nghe thấy, dì cầm đồ ăn đi ra, miệng vẫn lẩm bẩm: “Thiếu gia, cậu xem đồ vô ơn này, không thèm ăn một miếng này, đồ này cũng không rẻ, hay là tôi...”
Chưa dứt lời, giọng nói lạnh lẽo của Du Tuyên đã vang lên.
“Vứt đi.”
Dì dọn dẹp sững lại: “Vứt đi thì phí quá, con trai tôi rất thích ăn cái này.”
“Tôi không muốn lặp lại lần thứ hai.”
Người đàn ông nhìn thoáng qua dì dọn dẹp, giọng nói mang sự lạnh lẽo như rơi vào hầm băng, ánh mắt đó khiến người kia run lên sợ hãi, không dám giải thích thêm, cố gắng nhịn sự sợ hãi xuống, vứt đồ vào thùng rác.
Mặt Du Tuyên lộ vẻ không kiên nhẫn quay người vào phòng ngủ.
Hệ thống yên lặng lâu ngày lại xuất hiện.
【Ký chủ, ngài không giữ cậu ấy lại sao?】
Du Tuyên mở tủ quần áo, tùy ý chọn một bộ.
“Tại sao phải giữ lại?”
【Để hoàn thành nhiệm vụ nhanh hơn?】
Tủ quần áo sạch sẽ và ngăn nắp, bề ngoài toàn là vest, nhưng khi mở ngăn bên trong, có thể thấy một số quần áo không phù hợp với hình ảnh của một tổng giám đốc.
Anh dọn dẹp hết những thứ lộn xộn bên trong rồi ném hết mấy thứ đó vào thùng rác.
Trước mặt cha mẹ và nhân viên trong công ty nguyên chủ luôn là người kiềm chế và cấm dục, nhưng sau khi bị áp lực, anh lại có thói quen ra vào những nơi xa hoa trụy lạc. Ở những nơi đó, nguyên chủ mới cảm thấy thực sự thư giãn. Kiểu nhân vật này Du Tuyên rất hiếm gặp, nhưng không ảnh hưởng đến việc anh hoàn thành nhiệm vụ.
Trong tủ có không ít quần áo, nhưng hợp ý anh thì chỉ có vài cái. Du Tuyên tiện tay lấy một chiếc áo sơ mi ra.
“Có nhiều cách để hoàn thành nhiệm vụ.” Du Tuyên nói nhỏ.
“Chỉ cần không lệch khỏi nhiệm vụ chính là được.”
【Vậy ngài không muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ sao?】
Du Tuyên khẽ xắn tay áo sơ mi lên rồi trả lời.
“Trước đó còn có việc quan trọng hơn phải làm.”
……
Tại quán bar đẳng cấp nhất Phong Châu.
Nơi đây trang trí xa hoa đến cực điểm, khắp nơi đều toát lên không khí trụy lạc. Chỉ riêng những loại rượu bình thường nhất cũng có đến cả nghìn tệ, người ở đây không giàu thì cũng quý, là nơi mà giới thượng lưu thả mình vào đêm khuya để cởi bỏ lớp vỏ ngụy trang.
Du Tuyên tùy ý cầm ly cocktail, nhẹ nhấp một ngụm, ánh mắt vô tình lướt qua những bóng dáng yểu điệu trong sàn nhảy, sau đó lập tức nhận ra họ múa may càng thêm hăng say.
Anh nheo mắt thì thấy một người đàn ông trung niên mặc vest đi thẳng về phía mình, trên mặt người kia là nụ cười trên mặt đầy vẻ xu nịnh.
Du Tuyên khẽ nhếch môi.
Quả nhiên là đến tìm Du Tuyên, anh biết người này không thể ngồi yên được.
“Hôm nay thật may mắn khi gặp được cậu Du ở đây.”
Người đàn ông trung niên chìa tay về phía Du Tuyên, lịch sự chào hỏi: “Tôi là viện trưởng của bệnh viện tư nhân An Tề, họ Lý. Cậu cứ gọi tôi là Tiểu Lý.”
Bệnh viện tư nhân An Tề, ở Phong Châu, thậm chí là trên thế giới đều là một doanh nghiệp mạnh hiếm thấy.
Đồng thời, đây cũng là nơi mẹ của Du Tuyên giả mạo kết quả giám định quan hệ huyết thống.
“Không chỉ là may mắn đúng không?” Du Tuyên lười biếng nói: “Viện trưởng Lý, có chuyện gì thì cứ nói thẳng, đừng lãng phí thời gian.”
Viện trưởng Lý ngạc nhiên rồi mới nhận ra hôm nay người này có chút khác biệt, cả người đều toát ra vẻ lạnh lùng xa cách.
Trong giới ai mà không biết cậu Du ở Phong Châu là một kẻ chỉ có cái mã đẹp đẽ, nhưng hôm nay lại có chút ra hình người.