Xuyên Nhanh: Cứu Vớt Mỹ Cường Thảm Thụ

Quyển 1 - Chương 5

Trên đó chỉ viết một câu đơn giản, nhắc nhở cậu khi tỉnh dậy nhớ ăn sáng. Chữ viết thanh mảnh và mạnh mẽ, mang một vẻ lạnh lùng như chính người viết nó vậy.

Sầm Tử Ương nhìn chăm chú vào ly sữa một lúc, rồi xoa chiếc bụng đói đến khô cạn, quay người rời khỏi phòng.

......

Thế giới này phức tạp hơn những gì Du Tuyên tưởng tượng.

Nguyên chủ đã bắt đầu tiếp quản công việc của cha Du. Thêm vào đó, việc của Sầm Tử Ương trong thời gian này khiến người chịu trách nhiệm chính của công ty bận rộn cả ngày với chuyện gia đình, gánh nặng này đương nhiên sẽ rơi vào người Du Tuyên.

Trước đây anh đã từng xuyên vào thế giới có thân phận tương tự, nên cũng không quá khó khăn, nhưng vì công việc tích lũy quá nhiều, dù Du Tuyên làm việc nhanh đến đâu, cũng phải mất cả ngày mới xong.

Khi Du Tuyên trở về nhà thì trời đã tối.

Đây là căn bất động sản của anh ở bên ngoài, cha mẹ Du Tuyên không biết. Chỉ trong chưa đầy một năm sau khi tiếp quản công ty, anh đã tự mua nhà và xe cho mình, đây cũng là một nơi rất an toàn.

Chìa khóa xoay trong ổ khóa, phát ra tiếng kêu nhỏ.

Du Tuyên mở cửa ra lập tức thấy bóng dáng người đó đột nhiên cứng đờ tại chỗ.

Sầm Tử Ương không ngờ sẽ gặp ngay chủ nhân của căn phòng, tay đặt bên hông nắm chặt vì căng thẳng, cậu cúi đầu xuống lập tức nhìn thấy đôi chân quen thuộc đó.

Giống như hôm qua Sầm Tử Ương nhìn thấy nó trong đêm mưa, chiếc quần tây thẳng tắp và đôi giày da sạch sẽ không dính bụi, toát lên vẻ nghiêm túc và khắc chế, bên người còn mang theo một chút hương thơm gỗ nhạt, hoàn toàn khác với mùi thuốc sát trùng trên người cậu.

Bên cạnh Du Tuyên có một dì đến dọn dẹp vệ sinh, dì gật đầu với Du Tuyên, rồi nghiêng người vào nhà, khi đi qua Sầm Tử Ương, ánh mắt của dì không che giấu sự đánh giá của mình.

Sầm Tử Ương lùi lại hai bước, vẫn không dám ngẩng đầu.

Dì dọn vệ sinh vào nhà thì lập tức thấy món ăn mình đã chuẩn bị sẵn không hề bị động tới.

“Người gì đâu mà, thiếu gia bảo tôi cứ hai mươi phút lại hâm nóng sữa một lần, bận rộn cả buổi chiều, còn cậu thì hay rồi, không thèm ăn một miếng nào, cứ làm như mình quý giá lắm ấy.”

Dì dọn vệ sinh lẩm bẩm, căn phòng cách âm không tốt, tiếng nói vang lên rõ mồn một.

“Đồ giả vẫn là đồ giả, trong xương đã mang mùi không giáo dục, thật là phí của mà.”

Dường như Du Tuyên không nghe thấy âm thanh bên trong nhà, anh tùy ý đặt túi bánh lên trên giá, tự mình cởi khuy áo vest. Du Tuyên luôn ghét những bộ đồ đầy ràng buộc này, chúng khiến người ta cảm thấy khó thở.

Sầm Tử Ương nghiến chặt răng, nhìn người trước mắt.

Người đàn ông tùy ý đứng đó cởϊ áσ khoác, hoàn toàn không nhận ra thiếu niên gầy yếu bên cạnh đã ngẩng đầu nhìn từ lúc nào.

Người trước mắt có đường nét gương mặt mang theo chút công kích, sống mũi cao, đuôi mắt nhếch lên đầy lãnh đạm. Ngón tay trắng như sứ đang rơi trên chiếc cúc áo vest đen chậm rãi cởi từn chiếc cúc áo, lộ ra chiếc áo sơ mi trắng bên trong, mơ hồ thấy được đường nét cơ bắp đẹp đẽ, khiến người ta tưởng tượng không ngừng.

Đẹp thì có đẹp... nhưng tiếc rằng anh lại là đồ khốn nạn.

Giống như người mẹ trèo cao làʍ t̠ìиɦ nhân nhà giàu của anh đều không phải là loại sạch sẽ, thậm chí còn bẩn thỉu hơn cả mình.

Sầm Tử Ương không có chút thiện cảm nào với Du Tuyên, cậu cau mày: “Tôi muốn đi, tiền viện phí, tiền ở lại tối qua và chiếc áo đó tôi sẽ đền bù lại theo giá gốc, nhưng hiện giờ tôi không có tiền, đợi khi nào tôi có tiền, tôi sẽ trả lại cho anh, cả lãi nữa.”

Thiếu niên còn nhỏ nhưng lời nói lại rất chững chạc, Du Tuyên nhếch môi tiếp tục treo áo vest lên giá.

“Nếu cậu muốn đi, tôi không cản.” Du Tuyên kéo cà vạt sau đó hơi nâng cằm về phía túi bánh.

“Mang nó đi đi.”

Sầm Tử Ương liếʍ môi, cậu biết cửa hàng này, nó là một cửa hàng bánh nổi tiếng, chỉ một cái bánh quy thôi cũng khiến cậu phải bốc vác mười ngày mới có thể mua được. Khi cặp vợ chồng kia đón Sầm Tử Ương về cũng từng mua cho cậu, rất ngọt, rất ngon.