Sau Khi Đọc Được Suy Nghĩ Của Sư Muội Tàn Phế, Cả Môn Phái Đều Thăng Thiên

Chương 49

Mạnh Trúc gượng cười, trong lòng sốt ruột nghĩ xem nên nói gì để đuổi người đi cho nhanh. Nhưng hắn không hề hay biết, nhân lúc hắn không để ý, Đỗ Nguyệt đã lẻn vào trong tiệm, tìm đến chỗ nữ tu đang thử quần áo - Khương Lâm Nhi.

"A! Ngươi là ai?"

"Suỵt, đừng lên tiếng, ngươi có muốn biết bộ mặt thật của Mạnh Trúc hay không?"

"Ngươi, ngươi đang nói gì vậy?"

"Ngươi nghe ta nói..."

Trần Lam kéo Mạnh Trúc nói đông nói tây, toàn là chuyện vụn vặt thường ngày và những chuyện liên quan đến Đỗ Nguyệt.

Nếu như là bình thường, có lẽ Mạnh Trúc đã rất vui vẻ, bởi vì hắn có thể nhân cơ hội này để dò hỏi Trần Lam một chút về chuyện Tiên Lai Tông kiếm tiền như thế nào, biết đâu còn có thể chia chác được chút đỉnh.

Nhưng hiện tại rõ ràng không phải lúc, hắn sợ Lâm Nhi sau khi thử quần áo xong sẽ tình cờ gặp Trần Lam, đến lúc đó thì tiêu đời!

"Sao đệ cứ ngoái đầu nhìn vậy, nhìn cái gì thế?" Trần Lam đột nhiên hỏi.

Lúc này, Mạnh Trúc đang đứng ở bên phải cửa tiệm, lưng hướng vào trong, bởi vì lo lắng Khương Lâm Nhi sẽ đột nhiên thử quần áo xong đi ra, cho nên thỉnh thoảng lại quay đầu lại nhìn một cái.

Mà Truyền Âm Thạch của Trần Lam đã có động tĩnh, điều này chứng tỏ Đỗ Nguyệt bên kia đã nói chuyện xong, cần phải lẻn ra ngoài ngay bây giờ.

Mạnh Trúc cứ chốc chốc lại quay đầu lại như vậy đương nhiên là không được, bất quá sau khi Trần Lam vừa hỏi xong, Mạnh Trúc chột dạ lập tức không dám quay đầu lại nữa, "Không, không có gì."

Chứng kiến Đỗ Nguyệt đã lẻn ra ngoài thành công, Trần Lam lúc này mới lên tiếng, "Vừa rồi suýt chút nữa quên mất còn một thứ chưa mua, ta phải đi tìm trong thành xem sao, vậy ta cáo từ trước, Mạnh sư đệ cứ tự nhiên."

Mạnh Trúc đã đợi câu này từ lâu, lập tức mừng rỡ, "Được, vậy Trần sư tỷ đi thong thả."

Trần Lam vừa mới đi, phía sau liền truyền đến giọng nói lạnh lùng của Khương Lâm Nhi, "Ngươi... Vừa rồi đang nói chuyện với ai vậy?"

Mạnh Trúc sợ đến mức suýt chút nữa nhảy dựng lên, hắn vội vàng quay đầu lại, liền nhìn thấy Khương Lâm Nhi đang đứng bên cạnh mình, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Trần Lam.

"Là, là có một người đi ngang qua, hỏi đường." Mạnh Trúc toát cả mồ hôi lạnh, gượng cười muốn chuyển chủ đề, "Lâm Nhi, nàng thử quần áo xong rồi sao? Thế nào, có vừa ý không?"

"Không vừa mắt." Khương Lâm Nhi thản nhiên nói, "Ta vừa ra ngoài đã không thấy ngươi đâu, sao ngươi không đợi ta trong tiệm?"

"Ta thấy hơi ngột ngạt, nên mới ra ngoài hít thở không khí một chút."

"Mạnh Trúc, ngươi sẽ không phải là đang giấu ta, ra ngoài dan díu với người khác đấy chứ?" Khương Lâm Nhi lạnh lùng nhìn hắn.

"Làm, làm sao có thể! Nàng nói năng lung tung cái gì vậy?" Mạnh Trúc cau mày, ra vẻ tức giận, "Nàng là đang giận ta không đợi nàng sao? Vậy sau này ta chỉ đợi nàng trong tiệm, không ra ngoài nữa, như vậy được chưa?"

Khương Lâm Nhi nhìn chằm chằm hắn một lúc, đột nhiên bật cười, "Hừ, coi như ngươi thức thời."

Mạnh Trúc lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

"Đúng rồi, hôm nay tuy rằng ta đã ra ngoài, nhưng không thể ở bên ngoài quá lâu, nhiều nhất là nửa canh giờ nữa phải về nhà rồi." Khương Lâm Nhi nói, "Trong nhà có khách quý, ta không thể thất lễ được."

"Nửa canh giờ?" Mạnh Trúc kinh ngạc, "Sao lại nhanh như vậy!"

Nếu không nhanh, thì làm sao ép ngươi nói thẳng vào vấn đề, chứ không phải ở đây vòng vo với ta?

Nghĩ đến những gì nữ tử kia nói với mình trong tiệm vừa rồi, trong lòng Khương Lâm Nhi bỗng dâng lên một ngọn lửa giận, rất muốn lập tức hỏi rõ Mạnh Trúc, nhưng may mà nàng đã nhịn được.

"Đúng vậy, ta cũng không còn cách nào khác. Hay là chúng ta tìm một chỗ uống trà đi, như vậy cũng có thể nói chuyện rõ ràng với ngươi." Khương Lâm Nhi mỉm cười.

Mạnh Trúc vội vàng gật đầu đồng ý.