Sau Khi Đọc Được Suy Nghĩ Của Sư Muội Tàn Phế, Cả Môn Phái Đều Thăng Thiên

Chương 48

Nhà của Mạnh Trúc không phải ở Tử Diệp Thành nơi Tiên Lai Tông tọa lạc, mà là ở Vô Song Thành, cách nơi này một khoảng cách khá xa.

Chỉ là điều khiến người ta bất ngờ chính là, bọn họ quả thật đã gặp Mạnh Trúc ở Truyền Tống Đường, nhưng lại nghe được từ cuộc trò chuyện giữa hắn và tiểu nhị rằng nơi hắn muốn đến không phải là Vô Song Thành, mà là Mặc Vũ Thành.

"Hắn ta đến Mặc Vũ Thành làm gì?" Đỗ Nguyệt nghi ngờ nói.

"Ở đó có họ hàng bạn bè gì của hắn ta sao?" Kỷ Thanh Thanh hỏi.

"Không có... Ít nhất là ta chưa từng nghe hắn ta nhắc đến." Đỗ Nguyệt lắc đầu.

【Còn có thể vì sao nữa, ở chỗ ngươi không xin được tiền, hắn ta phải đi đổi người khác để xin thôi, dù sao cũng không thể tay không trở về được.】

Mạc Cửu Vi mở to mắt nhìn ngó xung quanh Truyền Tống Đường, bất quá điều này cũng không ảnh hưởng đến việc nàng "giải đáp" nghi ngờ của Đỗ Nguyệt.

Đỗ Nguyệt: ...

Đổi người khác?

Chẳng lẽ là...

"Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?" Kỷ Thanh Thanh cẩn thận hỏi, "Vẫn đi theo sao?"

"Đương nhiên là đi theo!"

Đỗ Nguyệt cười lạnh nói, "Ta muốn xem thử, hắn ta muốn đi tìm ai."

Vì vậy, một đoàn người âm thầm đi theo phía sau, cũng bước lên Truyền Tống Trận đi đến Mặc Vũ Thành.

Vừa mới bước ra khỏi Truyền Tống Đường của Mặc Vũ Thành, bọn họ liền im lặng.

Bởi vì Mạnh Trúc đang đi ở phía trước, bên cạnh còn có một nữ tu xinh đẹp khoác tay hắn ta, hai người đang tình chàng ý thϊếp nói chuyện, vừa nhìn liền biết là loại quan hệ gì.

Hai người thân mật như không có ai bên cạnh, hoàn toàn không biết Đỗ Nguyệt bọn họ đang đi theo phía sau, tận mắt chứng kiến tất cả.

Suy đoán là một chuyện, tận mắt nhìn thấy lại là một chuyện khác, khoảnh khắc này tâm trạng của Đỗ Nguyệt vô cùng phức tạp, lúc này nhìn bóng lưng Mạnh Trúc thì ánh mắt đã trở nên lạnh lùng.

【Đỗ sư tỷ nhìn thấy rồi!】

【A da, tỷ ấy sẽ không tự thôi miên bản thân, cho rằng người ta là quan hệ huynh muội hoặc là cái gì khác, từ đó lại tha thứ cho tên tra nam kia chứ?】

Đỗ Nguyệt co rút khóe miệng ——

Nàng có ngu ngốc như vậy sao!

Nhìn thấy Mạnh Trúc ở phía trước đã cùng nữ tu kia bước vào một cửa hàng quần áo bên cạnh, Đỗ Nguyệt đột nhiên nảy ra một ý tưởng.

"Trần sư tỷ, có chuyện này có thể phải làm phiền tỷ phối hợp với ta một chút." Đỗ Nguyệt nhìn về phía Trần Lam.

"Không thành vấn đề, muội nói đi."

Một lát sau, nữ tu xinh đẹp kia đi thử quần áo, còn Mạnh Trúc đang đứng chờ trong tiệm một cách nhàm chán thì đột nhiên nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, không khỏi cứng đờ người.

Trần Lam giống như đang vội vàng, một mình đi ngang qua cửa hàng, lại rất "trùng hợp" liếc mắt nhìn vào bên trong, vừa nhìn liền chạm phải ánh mắt của Mạnh Trúc.

Mạnh Trúc càng thêm cứng đờ, nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào.

"Mạnh sư đệ?" Trần Lam dừng lại, trên mặt lộ vẻ bất ngờ, "Sao đệ lại ở đây?"

"Trần sư tỷ."

Mạnh Trúc vội vàng bước ra khỏi tiệm, nghênh đón, hướng Trần Lam hành lễ, "Ta... chỉ là đi ngang qua, muốn chọn cho mẫu thân ta một bộ y phục. Sao tỷ lại đến Mặc Vũ Thành? Nguyệt Nguyệt đâu, nàng ấy có ở đây không?"

Nếu Đỗ Nguyệt cũng đến, vậy chẳng phải là hắn...

Mạnh Trúc hoảng sợ nhìn xung quanh, xác định không nhìn thấy bóng dáng của Đỗ Nguyệt, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

"Ta chuẩn bị đến hồ Vô Nhai lịch lãm, nên đến đây mua một ít vật dụng bổ sung." Trần Lam thản nhiên nói, "Đỗ sư muội? Nàng ấy đương nhiên là ở môn phái rồi, sao có thể cùng ta đến đây được."

May quá may quá...

Mạnh Trúc thả lỏng một chút, nhưng ngay sau đó lại lo lắng Trần Lam sẽ nhìn thấy Lâm Nhi, không khỏi có chút nóng ruột, "Thì ra là vậy, vậy ta không làm phiền sư tỷ nữa."

Ngươi mau đi đi!

Trần Lam làm sao không biết ý đồ của hắn chứ? Trong lòng hiện lên vẻ khinh thường, nhưng trên mặt lại không lộ ra, "Không sao, trời còn sớm mà, không vội."

Ngươi không vội, nhưng ta vội a!