Sau Khi Đọc Được Suy Nghĩ Của Sư Muội Tàn Phế, Cả Môn Phái Đều Thăng Thiên

Chương 28

【Không lẽ bọn họ định tìm đại một chỗ nào đó bán nó đi??】

【Đó là Kim Diệu Nham a! Tuy rằng có màu đen, nhưng đó là bởi vì bên ngoài nó có một lớp vỏ, chỉ cần dùng lửa thiêu một thời gian là lớp vỏ sẽ bong ra, đến lúc đó là có thể lộ ra diện mạo thật sự.】

【Một khối lớn như vậy, đủ để Tiên Lai Tông chiêu mộ đệ tử, mở rộng môn phái rồi!】

Mạc Cửu Vi sợ hãi minh châu phủ bụi trần (1), muốn vội vàng nhắc nhở bọn họ, nhưng điều bất đắc dĩ chính là nàng không thể lên tiếng được.

(1) Chỉ những vật phẩm, tài sản có giá trị cao, nhưng lại bị lãng quên, không được trân trọng hoặc không được sử dụng đúng cách.

Cũng vào lúc này, Mạnh Linh ừ một tiếng.

“Sao vậy, Mạnh sư muội?” Đỗ Nguyệt ánh mắt lóe lên, nhìn qua.

“Sao ta lại cảm thấy khối đá này, có chút đặc biệt nhỉ?” Trên mặt Mạnh Linh có chút ửng đỏ không được tự nhiên, nàng bước về phía khối đá kia, cầm nó trong tay, “Hình như đây không phải là vật liệu bình thường.”

“Sờ vào thì có chút kỳ quái, giống như… Bên ngoài chỉ là một lớp vỏ vậy.” Đỗ Nguyệt cũng đưa tay sờ sờ, sau đó gật đầu nói.

【Đúng đúng, chính là vỏ!】

【Mau thiêu nó đi, như vậy là có thể lộ ra diện mạo chân chính của nó rồi!】

“Lớp vỏ này phải làm sao để bong ra đây?”

“Hay là… Thiêu thử xem?”

“Ta thấy được đấy.”

Mọi người diễn kịch, giả vờ sờ soạng.

Dưới ngọn lửa của bọn họ, rất nhanh, màu đen trên hòn đá bắt đầu bong ra, mà màu sắc bên trong…

“Sao lại là màu vàng? Hòn đá thật đẹp nha!” Đỗ Nguyệt kinh ngạc kêu lên.

Vẻ mặt của nàng lúc này không phải là giả, bởi vì bề ngoài của Kim Diệu Nham quả thực rất đẹp đẽ, tuyệt đối không phải là hòn đá bình thường có thể so sánh được.

Cho dù là người không có kiến thức cũng có thể nhìn ra nó tuyệt đối không phải là vật liệu bình thường.

“Cái này, hình như là Kim Diệu Nham!” Kỷ Thanh Thanh nhìn đến ngẩn người, “Đúng vậy, nhất định là Kim Diệu Nham!”

Mạc Cửu Vi nhìn đến đây mới thở phào nhẹ nhõm.

【May quá may quá, rốt cuộc minh châu cũng không bị phủ bụi.】

【Nói đến thì người của Tiên Lai Tông này thật sự là rất có duyên với ta nha, giống như là tâm linh tương thông vậy.】

Mọi người ở Tiên Lai Tông có chút muốn cười.

“Vậy mà lại là Kim Diệu Nham… Loại tài liệu này tạm thời không thể bán, chúng ta cứ giữ trong tay trước đã.” Lưu lão đầu nói, “Có những tinh thạch này, tiếp theo chúng ta cũng có thể thay đổi diện mạo rồi. Trần Lam, ngày mai con lấy một ít tinh thạch đi mua cho Cửu Vi một ít đồ vật, sau đó mời một vị đan sư đến xem chân cho con bé.”

“Vâng!”

“Hồ Tửu, những ngày qua chúng ta nợ tiền của người khác, bất kể là bao nhiêu, đều đi trả hết cho ta. Ân tình mà mọi người giúp đỡ cũng chuẩn bị lễ vật để trả lại. Những người này lúc chúng ta gặp khó khăn đã đưa tay giúp đỡ, vạn lần không thể phụ lòng được.”

“Vâng!”

“Tông môn đã lâu năm không sửa chữa, nhìn qua thật sự là không ra gì, Đỗ Nguyệt, con đi…”

Lưu lão đầu lấy ra một ít tinh thạch, lần lượt phân công nhiệm vụ cho mọi người.

Mọi người đều vô cùng phấn chấn, ai nấy đều thẳng eo đáp lời.

“Bây giờ chúng ta phân phát Dục Linh Thủy, toàn bộ môn phái trừ ta ra mỗi người một giọt, số còn lại tạm thời cất giữ, để dành sau này sử dụng.” Lưu lão đầu lại nói.

Mọi người giật mình.

“Lưu sư thúc, như vậy sao được? Chúng con đều có rồi, người cũng phải có một phần chứ!”

“Đúng vậy, mọi người đều phải có mới được.”

Mạnh Linh tiến lên phía trước, “Lưu sư thúc, người dùng đi, phần của con không cần đâu, dùng cũng chỉ lãng phí thôi.”

Lưu lão đầu lại xua tay, “Ta đều đã già như vậy rồi, thứ tốt như vậy dùng trên người ta mới gọi là lãng phí! Còn con, tuy rằng linh căn của con có chút tổn hại, nhưng nói không chừng sau khi uống linh vật này vào sẽ có tác dụng tu bổ, con cứ thử xem sao.”