Sau Khi Đọc Được Suy Nghĩ Của Sư Muội Tàn Phế, Cả Môn Phái Đều Thăng Thiên

Chương 27

“Gâu gâu!”

Không biết có phải đã nhìn ra sắc mặt của bọn họ hay không, con chó đốm kia bắt đầu vui vẻ vẫy đuôi, còn phấn khích sủa về phía bọn họ.

“Đi thôi, chó nhỏ, đi theo chúng ta, đưa ngươi về tông môn.”

Lưu lão đầu ném cho con chó một quả dại hái được trong rừng, sau đó một đoàn người men theo con đường mòn ngoài rặng núi mà đi.

Con chó kia rõ ràng không phải yêu thú đã khai trí, nhưng lại có vẻ rất thông minh, một đường bám sát bọn họ, hơn nữa còn rất ngoan ngoãn.

Trên đường thuận lợi trở về môn phái, mọi người vội vàng đóng cửa lại, bắt đầu kiểm kê thu hoạch hôm nay.

“Linh thảo 17 cây, linh quả 22 quả, gần 20 giọt Dục Linh Thủy, 6 bộ thi thể yêu thú…”

Mọi người vừa kiểm kê, hơi thở cũng theo đó mà dồn dập hơn ——

“Phát tài rồi phát tài rồi, Tiên Lai Tông chúng ta vậy mà cũng có ngày hôm nay!” Hồ Tửu ôm hồ lô rượu của mình, vui vẻ đến mức cả chòm râu cũng dựng đứng lên.

Quá tốt rồi, lần này tông môn có tiền, hồ lô của hắn sẽ không cần phải bán nữa!

“Chưa hết đâu, còn có cả những thứ này nữa.”

Lưu lão đầu mặt mày rạng rỡ lấy ra bốn cái túi trữ vật của mấy tu sĩ Trúc Cơ kia.

Chủ nhân của túi trữ vật đã chết, chúng trở thành vật vô chủ, có thể dùng thần thức để dò xét vật tư bên trong.

Lưu lão đầu lấy tất cả mọi thứ bên trong ra, khiến mọi người không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.

“Giàu quá!”

Mạnh Linh thè lưỡi.

Tinh thạch của bốn người này có hơn hai vạn khối, ngoài ra còn có không ít hơn 30 món pháp khí pháp y, phù triện đan dược gì đó càng khỏi phải nói.

Chỉ là xét về phong cách chủng loại thì có phần hỗn tạp, vừa nhìn là biết gom góp được từ nhiều nơi, tuyệt đối không chỉ là vật tư riêng của bọn họ.

“Xem ra đây đều là do bọn chúng gϊếŧ người cướp của mà có.” Dịch Hành Vân nhíu mày, vẻ mặt chán ghét nói.

Nếu hôm nay không phải Mạc Cửu Vi giúp đỡ rất nhiều, e rằng bọn họ đều đã chết trong tay bốn người kia, đến lúc đó có phải đồ đạc trên người bọn họ cũng sẽ trở thành một trong số đó hay không?

“Sắp xếp đồ đạc lại đi, thứ nào có thể sử dụng thì để chung một chỗ, tạm thời không thể để lộ thì để sang một bên.” Lưu lão đầu nói, “Thứ nào dùng được thì tự mình dùng, không dùng được thì ta đi tìm một thành trì xa xôi bán đi, tránh rước họa vào thân.”

Mạc Cửu Vi cảm ứng được cái gì đó, đang kích động lắc lư tay nhỏ ——

【Có thứ tốt!】

【Đó là Kim Diệu Nham, có thể dùng để chế tạo thần binh pháp khí, là lợi khí tuyệt hảo!】

Nàng vừa rồi ngủ một lúc, không xem toàn bộ quá trình bọn họ sắp xếp, lúc này tỉnh lại mới phát hiện ra bảo bối kia.

Hả? Kim Diệu Nham?

Mọi người sửng sốt, sau đó liền men theo ánh mắt của Mạc Cửu Vi mà tìm kiếm.

Loại tài liệu này đúng như lời Mạc Cửu Vi đã nói, là một trong những loại tài liệu chế tạo thần binh đỉnh cấp được công nhận trong giới tu tiên, kiếm chế tạo ra có thể bán được với giá trên trời, hơn nữa một thanh cũng khó cầu.

Chỉ là loại tài liệu này rất hiếm, muốn dùng toàn bộ Kim Diệu Nham để chế tạo kiếm thì quá xa xỉ, không mấy ai có điều kiện như vậy, cho nên rất nhiều thanh kiếm có Kim Diệu Nham cũng chỉ có một phần rất nhỏ mà thôi.

Nhưng cho dù như vậy thì uy lực của nó vẫn sẽ tăng mạnh, cho nên dù chỉ là một chút bột đá Kim Diệu Nham, cũng có thể bán được giá cao.

Mọi người tràn đầy mong đợi nhìn sang, nhưng khi ánh mắt cuối cùng dừng lại trên một tảng đá đen sì, bọn họ liền không nhịn được nữa.

Kim Diệu Nham, đương nhiên là màu vàng kim, nghe nói đặt dưới ánh mặt trời nó càng tỏa ra ánh sáng vàng rực rỡ, còn chói mắt hơn cả ánh sáng mặt trời.

Nhưng… thứ trước mắt này, rõ ràng là đá đen, chỉ là màu đen này có chút kỳ quái, dường như càng thêm đậm hơn một chút.

Chẳng lẽ, là Mạc Cửu Vi nhìn nhầm?

【Khó chịu quá a, sao bọn họ có thể để hòn đá này chung với đám đồ bỏ đi kia chứ?】