Thần Thú Sáng Lập Sư

Chương 10 Quỷ Vực tiêu tán

“Tiểu Kỉ, ngươi cũng qua đi nhìn xem đi, chúng ta lập tức đến.”

Nhìn thấy Tiểu Kỉ có chút muốn đuổi kịp nhưng lại quay đầu nhìn Phùng Uyên, sau đó kiên định đứng cạnh xe lăn, Phùng Uyên nhẹ nhàng nói:

“Kỉ!”

Tiểu Kỉ lắc đầu, gắt gao đi theo xe lăn, thỉnh thoảng quan sát bốn phía.

“Nghiêm lão sư!”

Thích Thần đẩy Phùng Uyên tiến lên, kinh ngạc nhìn thấy Nghiêm lão sư đang bị quỷ hồn vây công. Ông đang chỉ huy ba con linh thú phối hợp công kích đám quỷ hồn đó. Olena cũng múa lưỡi hái cùng tuyết thỏ võ sĩ gia nhập vào trận chiến.

“Các ngươi làm sao lại đến đây! Không phải bảo các ngươi ở kia đợi sao!”

Nghiêm lão sư vừa đối phó quỷ hồn vừa bất mãn răn dạy mọi người. Olena chém chết một mảnh quỷ hồn, đáp lại:

“Quỷ Vực mất kiểm soát, tòa nhà bệnh viện kia không có nạp vào hệ thống phòng ngự, chúng ta chỉ có thể đến đây.”

Chém chết thêm một mảnh nhỏ quỷ hồn, Olena che chở hai người vào kết giới phù văn của hắc nham huyền quy và nói:

“Hơn nữa, chúng ta vừa rời khỏi tòa nhà bệnh viện liền phát hiện xuất hiện ở gần đây.”

“Có việc này?”

Nghiêm lão sư kinh ngạc nhìn ba người, phát hiện Olena không giống nói dối, rồi nói:

“Vậy tốt, các ngươi ở đây đợi, Olena, ngươi đưa vũ khí cho ta.”

“Không được nga, lưỡi hái này ngươi không quen dùng đâu, vẫn là để ta làm đi.”

Olena cười khẽ nắm chặt lưỡi hái, xoay người rời khỏi kết giới. Nghiêm lão sư thở dài, vừa chỉ huy linh thú tiêu diệt quỷ hồn vừa thỉnh thoảng ném ra vài niệm lực đạn rửa sạch lạc đơn quỷ hồn.

“Kỉ!”

Nhìn thấy Phùng Uyên an toàn, Tiểu Kỉ lao ra, sử dụng hỏa hoa và gió xoáy đối phó quỷ hồn. Phùng Uyên cười lắc đầu, Nghiêm lão sư hài lòng nhìn thoáng qua Tiểu Kỉ và tiếp tục rửa sạch quỷ hồn.

“Tiểu Kỉ, trở về đi.”

“Kỉ!”

“Được rồi, Tiểu Kỉ, mau trở lại đi.”

Một lát sau, nhìn thấy Tiểu Kỉ đã mệt mỏi, Phùng Uyên cười tiếp đón Tiểu Kỉ trở về. Tiểu Kỉ xoay người nhìn Phùng Uyên rồi tiếp tục chiến đấu với quỷ hồn. Phùng Uyên quay đầu nói với Thích Thần:

“Đợi lát nữa nhờ A Mộc giúp ta mang Tiểu Kỉ trở về.”

“A?”

“Nó như vậy quá một hồi liền sẽ mệt.”

“Không thể nào!”

“Giúp đỡ sao?”

“Hành.”

“Được.”

Một lát sau, Tiểu Kỉ quả nhiên thoát lực và ngã xuống đất. Thích Thần vội làm A Mộc sử dụng dây đằng đem Tiểu Kỉ mang về. Nhìn thấy Tiểu Kỉ nằm liệt trên đùi mình, Phùng Uyên cười sửa sửa lông nó và nói:

“Ngươi thật là, đều bảo ngươi mau trở lại.”

“... Kỉ...”

Nhìn thấy Tiểu Kỉ nằm liệt trên đùi, Phùng Uyên cười xoa xoa nó, thỉnh thoảng còn đùa nghịch một chút. Tiểu Kỉ tuy bất mãn nhưng chỉ có thể thỉnh thoảng kêu yếu ớt.

Một lát sau, quỷ hồn dần dần không còn xuất hiện. Khi số lượng quỷ hồn giảm đến một mức nhất định, chúng đột nhiên tứ tán chạy trốn. Nghiêm lão sư hiểu ra điều gì, nhìn lưỡi hái trong tay Olena và nói:

“Các ngươi đi theo ta, ta mang các ngươi đến nơi an toàn hơn.”

Xác nhận không còn quỷ hồn xuất hiện, Nghiêm lão sư nghiêm túc nói với ba người. Olena có chút khinh thường vẫy lưỡi hái nhưng không phản bác. Mọi người theo Nghiêm lão sư rời khỏi rừng cây và phát hiện trước mặt là sân thể dục với vài người ngã xuống. Nhìn thấy những người mặc áo đen nằm trên sân thể dục, Nghiêm lão sư biến sắc.

“Lùi lại!”

Minh tưởng đồng tử tiến lên dò xét một phen rồi lắc đầu. Nghiêm lão sư cẩn thận đi tới kiểm tra và cảm thấy đau đầu không biết xử lý ra sao.

Lúc này, vài tên mặc đồng phục đặc cần cảnh phục xuất hiện. Người dẫn đầu, một nam tử trung niên, nhìn Nghiêm lão sư ngạc nhiên và nói:

“Ai! Lão Nghiêm, những người này đều do ngươi giải quyết?”

“Không phải.”

Nghiêm lão sư đứng lên, vỗ vỗ tay và nhìn người dẫn đầu nói:

“Ngươi đến đúng lúc, những người này giao cho ngươi.”

“Ai, lão Nghiêm, ngươi có ý gì? Thôi, các ngươi trước đem bọn họ kiểm tra đi.”

“Được rồi, bọn họ không phải do ta giải quyết. Chúng ta vừa tới đã thấy thế này.”

“Phải không? Đúng rồi, các ngươi có phát hiện ra kẻ phát động Quỷ Vực không?”

Nam tử trung niên chỉ huy phía sau đặc cần đội thành viên kiểm tra những người ngã trên sân thể dục, thuận miệng hỏi. Nghiêm lão sư kinh ngạc nhìn người đó và nói:

“Các ngươi chưa phát hiện ra kẻ đó sao?”

“Ngươi nói Diêm đội? Hắn sáng sớm đi xử lý G Giáo Đoàn sự việc bên trà mộc trấn, hiện tại chưa trở về.”

“Ngươi nói hiện tại là các ngươi đang xử lý sự kiện này?”

“Ai! Lão Nghiêm, ngươi có ý gì? Tuy chúng ta không mạnh bằng Diêm đội, nhưng ngươi cũng đừng khinh thường người khác.”

Nam tử trung niên bất mãn nhìn Nghiêm lão sư, liếc mắt một cái tới ba người và nói:

“Kia hai cái là học sinh của ngươi sao? Ngươi mang họ đến cửa chính, những người tới hỗ trợ đang ở đó bảo hộ và cứu học sinh.”

“Kỉ!”

“Ngươi cũng cảm nhận được sao?”

Vừa vào sân thể dục, Tiểu Kỉ liền nỗ lực chuyển đầu nhìn về phía khu dạy học. Phùng Uyên sờ đầu Tiểu Kỉ thấp giọng nói. Nam tử trung niên đi tới, nói với ba người:

“Theo sát nàng, nàng sẽ bảo vệ các ngươi đi đến nơi an toàn.”

“Kỉ!”

“Nó tới.”

Phùng Uyên không để ý tới nam tử trung niên, nghiêm trọng nhìn khu dạy học và lẩm bẩm. Nam tử trung niên vừa định nói gì, thì khu dạy học lầu 3 đột nhiên phát nổ. Một cái bóng đen từ điểm nổ lao ra, hướng về phía mọi người, theo sau là vài tên áo đen.

“Chuẩn bị tác chiến!”

Nam tử trung niên không rảnh lo ba người, vội vàng chỉ huy đồng thời triệu hồi toàn bộ linh thú của mình. Olena nắm lưỡi hái chần chờ một chút rồi cũng lao lên.

Từng đạo đen nhánh quỷ trảo trống rỗng xuất hiện, chụp vào mọi người. Mọi người vội vàng chỉ huy linh thú sử dụng tuyệt chiêu đánh nát quỷ trảo.

“Có chuyện gì?”

Một tiếng kêu nghi hoặc vang lên. Quỷ trảo bỗng nhiên biến mất, một búp bê vải màu xám xuất hiện từ trong sương đen.

Búp bê vải đội mũ hề màu nâu thẫm, mỗi đỉnh nhọn đều treo một cổ xưa lục lạc. Trên mặt nó có một sợi bông đen phùng ra thành mồm to, tựa hồ cười to.

Búp bê vải chần chờ nhìn mọi người. Mọi người cũng không dám dễ dàng động thủ. Búp bê vải nghiêng đầu quan sát một hồi lâu rồi đi tới Nghiêm lão sư, tựa hồ xác nhận cái gì.

“Pi ~”

Diệu âm anh vũ của Nghiêm lão sư phành phạch cánh bay tới trước mặt búp bê vải, tựa hồ đang nói chuyện. Lúc này, một mũi tên đen bắn tới từ sau búp bê vải. Nó quay người lại, mắt lộ ra hung quang, mấy đạo đen nhánh quỷ trảo trống rỗng xuất hiện, chụp vào người áo đen truy kích.

“Trước đừng động vào bóng đè lục lạc! Giải quyết kẻ giúp G Giáo Đoàn trước!”

Nam tử trung niên thấy vậy liền hạ lệnh. Mọi người nghe lệnh, tránh xa búp bê vải và tập trung công kích người áo đen. Búp bê vải sử dụng các loại quỷ dị thủ đoạn ngăn lại. Qua một hồi lâu, những người áo đen toàn bộ bị mọi người hợp lực đánh bại.

“Nói nhiều.”

Nhìn thấy cảnh sát kiểm tra những người áo đen, búp bê vải thân thể quơ quơ, hắc ám dần dần tiêu tán, không trung u ám dần dần tản ra, lộ ra đầy trời sao.

Búp bê vải bỗng nhiên xoay người, đi tới một người áo đen, xé rách áo đối phương và lấy ra một cái vòng cổ kim loại cũ nát. Nhìn thấy búp bê vải cẩn thận đeo vòng cổ lên, Nghiêm lão sư kinh ngạc hô to:

“Là ngươi sao! Linh linh!”