Thần Thú Sáng Lập Sư

Chương 9 Quỷ Vực biến hóa

“Quỷ Vực mất kiểm soát rồi.”

Phùng Uyên thở dài nói. Thấy Thích Thần có chút nghi hoặc, Phùng Uyên suy tư một hồi rồi giải thích nhẹ nhàng:

“Hiện tại Quỷ Vực đã bắt đầu dần dần thoát khỏi sự kiểm soát của kẻ kia. Nếu từ đầu Quỷ Vực là một không gian hoàn chỉnh, thì bây giờ toàn bộ không gian đã bắt đầu vặn vẹo và biến đổi. Ngươi xem.”

Phùng Uyên giơ tay phải chỉ ra ngoài cửa sổ. Tiểu Kỉ tò mò nhảy lên phía trước cửa sổ nhìn ra ngoài, vừa lúc nhìn thấy không gian vặn vẹo từ xa biến thành một loạt nhà lầu. Thấy vậy, Tiểu Kỉ sợ hãi nhảy lên đầu Phùng Uyên, lo lắng nhìn quanh.

Cảm giác như có vật nặng đè lên đầu, Phùng Uyên buồn cười nói:

“Tiểu Kỉ, ngươi béo lên rồi, cư nhiên lại nặng như vậy.”

Nghe được Phùng Uyên nói, Tiểu Kỉ tức giận kêu lên một tiếng. Bên cạnh, Thích Thần vô ngữ nói:

“Không phải Tiểu Kỉ béo, mà là ngươi hiện tại không có sức lực thôi!”

Tiểu Kỉ tuy rằng có chút ngượng ngùng nhưng vẫn nằm ỳ trên đầu Phùng Uyên, không chịu xuống.

“Nơi này cũng không an toàn, chúng ta nên hướng về trung tâm Quỷ Vực thôi.”

“Ngươi đang nói gì vậy?”

“Ngươi nói đúng, hiện tại chỉ có thể làm vậy.”

“Ai?”

Thích Thần ngạc nhiên nhìn về phía Olena, người đang nhéo cằm nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ mặt nghiêm túc. Phùng Uyên nhìn quanh rồi nói:

“Trước hết tìm xem có xe lăn không.”

“Ngươi muốn làm gì?”

“Ngươi đỡ ta như vậy ta không thoải mái.”

“Ngươi không thoải mái, ta còn không thoải mái hơn!”

Thích Thần bất mãn nói, nhưng ánh mắt lại quét quanh để tìm kiếm một cái xe lăn.

“Nơi này sẽ không có, chúng ta đi chỗ khác.”

Olena bước nhanh tới, đón hai người đi cùng. Thích Thần có chút bất mãn nhìn Tiểu Kỉ trên đầu Phùng Uyên, oán giận nói:

“Làm Tiểu Kỉ xuống đi, không biết như vậy rất nặng sao.”

“Cứ để vậy đi, nó sợ rời ta nên mới như vậy.”

“Nào có khoa trương như vậy? A Mộc, theo sát điểm!”

Thích Thần nói với A Mộc, kẻ treo ở phía sau, A Mộc sau khi nghe được nhảy tới bên chân Thích Thần. Thấy A Mộc định nhảy vào lòng mình, Thích Thần cuống quít nói:

“Đừng! Theo sát là được rồi.”

“Phốc! Tiểu Kỉ, ngươi cũng xuống đi.”

Tiểu Kỉ bất mãn kêu lên, thân mình gắt gao bám trên đầu Phùng Uyên. Phùng Uyên cười, duỗi tay nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu Tiểu Kỉ:

“Ngoan, theo sát không có việc gì đâu.”

Tiểu Kỉ có chút không vui nhưng vẫn nhảy xuống và đi theo sát bên chân Phùng Uyên, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn anh.

Hai người theo Olena đi ra đại sảnh. Phùng Uyên ở trạm hộ sĩ phát hiện một cái xe lăn, ngồi lên rồi hô với Tiểu Kỉ:

“Tiểu Kỉ, lên đi.”

Nghe được lời của Phùng Uyên, Tiểu Kỉ vui vẻ nhảy vào lòng anh.

“Ngươi thật là nhẹ nhàng.”

Thích Thần vừa đẩy xe lăn vừa tức giận bất bình nói. Phùng Uyên vuốt ve Tiểu Kỉ, quay đầu cười nói:

“Người tài giỏi thường nhiều việc mà, vất vả cho ngươi rồi.”

“Cút đi! Ngươi nếu không cần phải tử vong thẩm phán thì sẽ không nhiều phiền toái như vậy!”

“Nhưng không vậy Nghiêm lão sư có thể sẽ gặp nguy hiểm.”

“Ai?”

“Ngươi không thấy Nghiêm lão sư căn bản đánh không lại người của G Giáo Đoàn sao?”

“Chính là ta thấy Nghiêm lão sư không phải cùng hắn bất phân thắng bại sao?”

“Hai đánh một còn ngang tay, ngươi nghĩ đối phương không có Ngự thú khác sao?”

Phùng Uyên khảy một chút Tiểu Kỉ thấp giọng nói:

“Hơn nữa ngươi không phát hiện Nghiêm lão sư lúc ấy…”

Phùng Uyên còn chưa nói xong, đột nhiên có số lượng lớn quỷ vật từ vách tường xung quanh xuất hiện, lao về phía ba người. Tiểu Kỉ phun ra lửa, tiêu diệt quỷ vật. Phùng Uyên suy tư một lát, rút ra lưỡi hái màu đen, nhận thấy động tác của anh, Thích Thần vội vàng nói:

“Ngươi muốn làm gì? Ngươi hiện tại không có khả năng chiến đấu!”

“Chỉ là đe dọa thôi.”

Phùng Uyên nói, đặt lưỡi hái ngang trên tay vịn xe lăn. Tiểu Kỉ tò mò chạm vào lưỡi hái, Phùng Uyên cười vỗ đầu Tiểu Kỉ:

“Được rồi, Tiểu Kỉ, cái đó không phải để ăn.”

Tiểu Kỉ ngẩng đầu nhìn Phùng Uyên, quay người dùng đuôi nhỏ biểu lộ sự bất mãn.

“Thật là keo kiệt.”

“Này quỷ vật càng ngày càng nhiều, chúng ta thật sự phải rời khỏi bệnh viện sao?”

“Ở lại đây càng lâu chỉ biết càng nguy hiểm. Hiện tại chỉ có trung tâm Quỷ Vực là an toàn nhất, chỉ cần đối phương không nhằm vào ngươi thì ngươi sẽ không gặp nguy hiểm, mà những khu vực mất kiểm soát này ngược lại rất nguy hiểm, chuyện gì cũng có thể xảy ra.”

“Lại nói hiện tại những nhân vật lợi hại đều tụ tập đến trung tâm Quỷ Vực. Nếu không nhanh chóng giải quyết Quỷ Vực, phỏng chừng sẽ chết không ít người.”

“Nguy hiểm như vậy!”

“Ai? Đại sảnh đâu?”

Mọi người đi tới vị trí giao giới giữa phòng bệnh và lầu chính của bệnh viện, Thích Thần kinh ngạc phát hiện hành lang ngoài cửa không phải đại sảnh mà là một chỗ rừng cây.

“Chúng ta bị dịch chuyển rồi, lầu nằm viện này chắc còn chưa chính thức sử dụng đi?”

Phùng Uyên hơi suy tư hỏi Olena, người đang dẫn đường. Olena chỉ huy tuyết thỏ võ sĩ điều tra rừng cây, đáp lại:

“Không sai, bệnh viện đã chật ních, tòa lầu mới này chỉ tạm thời sử dụng cho bệnh nhân không nặng, chưa tiếp nhập hệ thống phòng ngự của bệnh viện.”

“Khó trách lại nhanh như vậy lâm vào công kích của Quỷ Vực.”

“Đi thôi, theo sát điểm!”

Tuyết thỏ võ sĩ tra xét một phen rồi lắc đầu với Olena. Olena chào hỏi hai người rồi bước ra cửa lớn. Thích Thần vội vàng đẩy Phùng Uyên theo.

Vừa ra khỏi cửa, Tiểu Kỉ nghi hoặc nhìn quanh, phát ra tiếng kêu khó hiểu.

“Ngươi cũng nhận ra? Đây hình như là khu rừng trong trường học.”

“Chúng ta hiện tại là ở trường học?”

Thích Thần kinh ngạc nhìn quanh. Phùng Uyên nhìn lướt qua rừng cây tối tăm, khảy một chút Tiểu Kỉ khiến nó bất mãn xoay người nhìn mình.

“Đúng vậy, lúc ấy ta cùng Tiểu Kỉ ký kết Ngự thú khế ước ở đây.”

“Ngươi làm gì chạy tới nơi này để ký kết Ngự thú khế ước?”

Tiểu Kỉ lập tức dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn Phùng Uyên.

“Ngươi đoán xem.”

“Đoán cái gì chứ, ngươi không nói thì thôi.”

Thấy Tiểu Kỉ có chút thẹn thùng dùng đầu cọ cọ mình, Phùng Uyên xoa xoa lông của Tiểu Kỉ.

“Cẩn thận!”

Olena bước nhanh lui về hai người, Tiểu màu phất phất tay triệu hồi ra tấm chắn năng lượng màu lam che chở mọi người khỏi quỷ hồn. Phùng Uyên còn chưa kịp nói gì, những quỷ hồn tựa hồ nhìn thấy cái gì đáng sợ liền xoay người tứ tán chạy.

Tiểu màu nghi hoặc giải trừ tấm chắn, nghiêng đầu khó hiểu nhìn Olena. Sờ đầu Tiểu màu, Olena nhìn về phía lưỡi hái trên xe lăn của Phùng Uyên nói:

“Lưỡi hái kia ẩn chứa đại lượng tử vong chi lực đúng không?”

“Đúng vậy.”

“Khó trách, ta có thể sử dụng không?”

“Hẳn là không có vấn đề gì, chỉ cần không cách ta quá xa.”

Phùng Uyên có chút không chắc chắn nói. Olena vươn tay nắm lấy lưỡi hái, múa may một chút rồi nói:

“Hành, ta sẽ dùng trước, các ngươi chú ý an toàn.”

“Hảo.”

Nhìn Olena dẫn theo lưỡi hái, Thích Thần nghi hoặc gãi đầu hỏi:

“Lưỡi hái kia có gì đặc biệt sao?”

“Tử vong hệ bẩm sinh nghiêm trọng khắc chế u linh hệ, ngươi không quên chứ?”

“Không quên, chỉ là Olena lão sư hẳn không cần thiết sử dụng lưỡi hái.”

“Vẫn dùng được, tuy không thói quen, nhưng trong tình huống này chiến lực mỗi nhiều một phần đều tốt.”

Tiểu Kỉ đứng lên, ngẩng cao đầu đầy ý chí chiến đấu nhìn Phùng Uyên, kêu một tiếng. Thấy vậy, Phùng Uyên vui vẻ nói:

“Ha ha, Tiểu Kỉ, ngươi cũng muốn xuất chiến sao? Đúng vậy, những quỷ hồn đó không phải đối thủ của ngươi, ngươi xuất chiến đi, chúng ta có tiểu màu bảo hộ hẳn là không thành vấn đề.”

Thấy Tiểu Kỉ nhảy xuống đất, cảnh giác nhìn quanh, Phùng Uyên cười nhìn tiểu màu nói:

“Đợi lát nữa nhờ ngươi bảo hộ.”

Tiểu màu cao ngạo quay đầu đi. Lúc này cách đó không xa, không trung bỗng tụ tập một tảng lớn quỷ hồn. Thỉnh thoảng có một viên quang cầu màu lam từ mặt đất bay ra đánh nát quỷ hồn.

“Ta đi trước, các ngươi đuổi kịp! Tiểu màu, bảo vệ tốt bọn họ!”

Olena sắc mặt biến đổi, dẫn theo lưỡi hái và tuyết thỏ võ sĩ xông lên đầu tiên.