Lần đầu An nhìn thấy Anna qua ảnh nhưng An nhận ra luôn vì đến bản thân An nhìn vào ảnh còn giật mình tưởng An đã từng đứng cạnh Ryo và Shin chụp ảnh. Cô gái trong ảnh tầm tuổi An bây giờ, Ryo và Shin nhìn trẻ hơn giờ rất nhiều, nhìn còn nhiều nét thư sinh lắm.
– Bà ơi, ảnh kia anh Ryo, anh Shin và chị Anna chụp lâu chưa ạ?…
– Chụp hôm sinh nhật Shin hơn 10 năm trước. Ngoại hình của con và Anna rất giống nhau nhưng tính cách không giống nhau. Anna giỏi vẽ tranh phong cảnh nhưng lại ghét phải chăm sóc cây cối, sợ sâu, dị ứng phấn hoa, không thích ăn rau, ăn hoa quả, chỉ thích ăn thịt cá. Anna ở với Yuriko nên giống Yuriko về việc chịu khó chăm sóc ngoại hình, lúc nào cũng trang điểm và mặc váy giống công chúa đáng yêu. Con bé được tất cả mọi người yêu chiều, vậy mà….
– Chị Anna có từng hay đến đây chơi với ông bà không ạ?
– Thỉnh thoảng ngày bé Anna hay theo bố đến đây vẽ tranh nhưng lớn lên thì ít đến hơn, chắc là Masashi bận, đi công tác suốt nên con bé lười đi một mình đến đây.
– Sau này cháu thường xuyên đến đây chơi thì có làm phiền ông bà không ạ?
– Thế thì tốt quá. Ông bà còn mong các cháu lấy nhau rồi chuyển về đây ở với ông bà. Nếu Anna trở về, vợ chồng cháu nên ra ở riêng hoặc đến đây ở với ông bà. Con bé Anna có tính đố kị, ngày bé nó luôn độc chiếm Ryo, không cho các anh chị em họ khác chơi với Ryo. Bà sợ cháu gái và cháu dâu sau này khó hoà hợp.
– Cháu nghe nói chị Anna đã mất tích 10 năm rồi nhưng mọi người vẫn hy vọng tìm được chị ấy.
– Bà tin con bé Anna sẽ trở về, nó là đứa rất yêu cuộc sống này, rất sợ chết. Ngày bé bị ngã xuống bể bơi, suýt chết đuối. Những đứa trẻ khác thì sẽ sợ nước một thời gian dài nhưng Anna thì ngược lại, càng sợ càng phải làm bằng được. Bố con Ryo dạy Anna bơi tốt lắm. Bà nghĩ là Anna sẽ không thể chết đuối trên biển, vùng biển Anna mất tích không quá cách xa bờ.
An bắt đầu cảm thấy hơi bất an khi nghĩ đến một ngày Anna trở về.
Buổi chiều, bố mẹ Shin cũng đến, mọi người bên nội của Ryo đều rất dễ tính, ai cũng hoà đồng, không hề phân biệt An là người Việt.
Anh Shin hào hứng khoe sáng nay ăn bún cá Việt Nam cực ngon, làm An ngượng lắm, gia đình chuyên kinh doanh khách sạn cao cấp nên chắc chắn ai cũng rất sành ăn, có tiêu chuẩn cao về món ăn nên được khen như này thì An có cảm giác như múa rìu qua mắt thợ.
Ryo cũng vui vẻ hiện rõ trên mặt:
– Cưới xong, con sẽ sắp xếp 1 buổi để cả gia đình gặp mặt và thưởng thức món Việt do An nấu. Mọi người thấy thế nào ạ?
An làm mấy món hồi anh sang Việt Nam với món bún này thì chắc chắn mọi người sẽ thích.
– Vâng ạ.
Cả gia đình ai cũng hào hứng, ông nội thì phấn khởi nhất, đề xuất luôn là mỗi tháng cả gia đình gặp nhau 1 lần để ông bà đỡ buồn.
Đi du học từ khi cấp 3 đến giờ, An không thiếu thốn vật chất, chỉ thèm không khí gia đình ấm cúng, quây quần bên nhau. An sẽ đứng sau Ryo để kêu gọi mọi người hàng tháng gặp nhau, sau này có con nữa thì 4 thế hệ sẽ thật là vui.
Trên đường về, Ryo nắm tay An rồi nhìn An một hồi mới nói:
– Anh dự tính làm chuỗi nhà hàng món Việt Nam cao cấp trong các khách sạn ở phía Tây Tokyo, anh sẽ cho tuyển đầu bếp giỏi từ Việt Nam sang, như vậy thì khi nào em muốn ăn món Việt thì em có thể đến đó ăn, không nhất thiết em phải vào bếp nấu nướng vất vả.
– Nếu chỉ để cho em ăn thì đâu cần phải tự mở, có nhiều nhà hàng Việt ở Tokyo mà anh.
– Nhà hàng không nằm trong khách sạn thì mức độ cũng bình thường, nguyên liệu không cao cấp, khó có được khách giàu. Các tập đoàn khách sạn Nhật khai thác món Trung, món Hàn, món Thái… nhưng chưa hệ thống nào làm món Việt cao cấp cả.
– Em nghĩ là nhiều người chưa biết món Việt ngon nên chưa khai thác, nếu anh kết hợp cả mục đích kinh doanh và cho cả em thì em sẽ ủng hộ 2 tay luôn. Em sẽ thường xuyên ăn để góp ý với bếp trưởng để làm món phù hợp với khẩu vị của người Nhật, châu Âu, Mỹ. Nhiều khi đầu bếp giỏi tuyển từ Việt Nam sang mà bê nguyên vị của người Việt sẽ rất khó thành công, cần phải điều chỉnh cho phù hợp với văn hoá và thói quen nữa anh ạ. Việt Nam ăn nước mắm và mắm tôm nhưng đa phần người nước ngoài không chịu được mùi này. Khi nấu cho anh ăn em đã phải điều chỉnh gia vị khá nhiều.
– Đội ngũ đầu bếp người Nhật sẽ support đầu bếp người Việt để xây dựng Menu phù hợp, em chỉ cần góp ý thôi. Anh không muốn tạo thêm việc làm em vất vả.
– Em thích được làm việc, sau này em cũng không muốn phải lui về hậu phương như các bà vợ người Nhật khác đâu ạ.
– Em muốn gì anh cũng sẽ chiều em. Xa bố mẹ là em đã thiệt thòi rồi, anh phải chiều em thay cả phần bố mẹ em nữa.
An vòng tay ôm chặt lấy cánh tay Ryo và ngả đầu vào vai anh. Có lẽ An đã tìm được người yêu thương An giống như cách bố Bình yêu thương mẹ Hiền, cách yêu thương mà từ nhỏ An luôn ngưỡng mộ.
Lần đầu tiên, Ryo đưa tay ra vuốt má An thật nhẹ nhàng và nói một từ mà An thích nhất
– Kawaii ( dễ thương)
– Ryo dai suki ( em rất thích Ryo)
Những câu lãng mạn này nói trên ôtô có chú lái xe gần 60 tuổi đang lái thì làm An cứ thấy xấu hổ nên nói thật nhỏ rồi mặt đỏ lên vì xấu hổ, đỏ như uống vài vại bia rồi ấy. Ryo cười thật tươi, nụ cười mà An thấy đẹp nhất từ trước đến giờ.
An tự nhủ: “ Hoàng Mỹ An, mày đã gần tóm được trái tim Ryo rồi, cố lên”
Đêm đó, không rượu, không chất kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhưng 2 đứa lao vào nhau như 2 cực nam châm khác dấu hút nhau. Cái đêm đầu tiên phá trinh của đời con gái làm An đau đớn bao nhiêu thì đêm thứ 2 bên nhau này làm An cảm thấy mình thật hạnh phúc khi được làm đàn bà.
Trái với vẻ điềm đạm, chín chắn của Ryo hàng ngày, trên giường Ryo như một thanh niên mới lớn, hừng hực sức trai nhưng lại có sự điêu luyện của người từng trải.
Ở Nhật, việc xem phim sεメ là chuyện quá bình thường. Nhật cũng là nước có nhiều video phim người lớn nhất. Sau hiệp một lao vào nhau đầy bản năng thì Ryo ôm An rồi 2 đứa nằm xem JAV trên máy tính xách tay để ở bàn gần giường.
Ban đầu An cũng xấu hổ lắm, nhưng đối tác để thực hành cùng thì cảm giác khi thăng hoa mới thật sự là điểm cực lạc của cảm xúc. Bản năng, tình yêu kết hợp với kĩ thuật sẽ làm cho cả 2 gắn với nhau lâu dài, không em gái mưa nào phá đám được các chị ạ.
– Mi-an dai suki ( anh yêu Mi-an)
Những nụ hôn triền miên như đốt lửa trong người cả 2 đứa, ngọt ngào, say đắm, đê mê như mãi không có điểm dừng và An cũng không muốn dừng. Rồi hiệp 2, hiệp 3… An cũng chẳng nhớ là kết thúc ở con số bao nhiêu nữa, lúc chìm vào giấc ngủ thì An chỉ nhớ là mình rất hạnh phúc.
Sáng mở mắt ra An thấy mình đang cuộn như con tôm nằm trong lòng Ryo, tay 2 đứa đan chặt nhau. Lúc này An mới nhìn kĩ căn phòng của Ryo. Căn phòng với 3 tông màu chủ đạo: trắng, xanh nước biển đậm và màu vàng nhạt gỗ thông. Mọi thứ phối với nhau rất nhẹ nhàng, thanh thoát, An thích căn phòng này.
Căn phòng rất rộng và cả 1 mảng tường là giá sách với rất nhiều sách như có cảm giác ở trong thư viện. An khó mà có thể liên kết 2 mặt trong một con người Ryo: ban ngày nghiêm nghị như giáo sư Đại Học, tối đến chiều người yêu như nữ hoàng.
Chợt An thấy nóng nóng trên đỉnh đầu như có ai nhìn mình, ngước mắt lên thấy Ryo đang nhìn An đắm đuối.
– An ơi, chúng mình tạo em bé tiếp nhé…..
An phì cười với câu nói của Ryo. Nhưng sáng nay phải sang chào hỏi đằng ngoại nên An chủ động xuống giường rồi hôn nhẹ lên má Ryo:
– Tối nay sẽ tạo luôn cả đội bóng, giờ phải dậy để chuẩn bị đi thôi anh….
Nói chưa hết câu, An đã bị Ryo kéo trở lại giường, một cơn mưa hôn làm An mềm nhũn trong vòng tay của Ryo. Triền miên một hồi thì chế độ báo thức trong điện thoại của Ryo kêu liên tục. Lúc đó Ryo mới kìm nén để buông An ra.
Sáng nay An thèm ăn cơm trắng với dưa chuột muối quá, thèm tới mức An nghĩ ngay lúc này mình có thể ăn luôn 3 bát cơm. Rồi An lại ước mình có thể nằm xuống ngủ bù cho đêm qua, bụng thì đói nhưng mí mắt cứ sụp xuống.
Ryo chẳng ngần ngại, bế An thẳng vào nhà tắm trong tình trạng 2 mắt lim dim.
Còn tiếp