Một câu hỏi đè nén trong lòng An suốt những ngày qua và giờ An đã đủ can đảm, có thời cơ để hỏi thẳng Ryo. An chờ Ryo trả lời mà giờ nhớ lại tâm trạng lúc đó thật đáng sợ, từng giây đợi câu trả lời của Ryo với An nó dài như cả thế kỉ. An sợ Ryo trả lời “anh có yêu Anna” như bấy lâu nay An tự suy diễn. Nhưng bằng lý trí thì An lại muốn Ryo trả lời thật, dù k…ết quả thế nào thì An vẫn yêu Ryo và ngày cưới cũng đã định sẵn rồi.
– Từ nhỏ đến lúc Anna biết mình là con nuôi thì anh luôn yêu thương Anna như một người anh trai. Nhưng khi Anna mất tích, anh thấy tim
mình trống trải, thấy thiếu một thứ gì đó, anh từng nghĩ đó là tình yêu. Đến khi gặp em đến phỏng vấn, anh nhận ra là chúng ta có duyên. Anh cũng đã từng có tư tưởng lấy em lấp vào chỗ trống của Anna nhưng càng tiếp xúc thì anh càng thấy em và Anna không giống nhau. Có lẽ tình yêu mà anh dành cho Anna là do bản thân anh ngộ nhận. Khi nắm tay em, tim anh đập nhanh hơn, anh muốn ngắm em ngủ, thích em tựa vào vai anh. Anh không còn so sánh em và Anna nữa.
– Nếu một ngày nào đó chị Anna trở về thì anh sẽ làm thế nào?
– Anh vẫn sẽ là anh trai của Anna, em ấy vẫn luôn là em gái của anh như ngày xưa.
– Anh là mối tình đầu của em. Có lẽ em đang yêu anh nhiều hơn anh yêu em và em sẽ không bao giờ muốn chia sẻ anh với người phụ nữ khác.
– Hiện tại em đang là duy nhất nên em yên tâm.
Bây giờ em về phòng đi, khi Shin đến anh sẽ nói cho cậu ấy biết về em trước để cậu ấy chuẩn bị tinh thần. Em đeo kính cận và mặc quần áo, đừng mặc váy, như vậy em và Anna sẽ đỡ giống nhau, Shin sẽ không phản ứng quá mức.
Nhận được câu trả lời của Ryo thì An đã yên tâm phần nào nhưng An lại đặt một dấu hỏi về bố mẹ đẻ của chị Anna. Mẹ của Anna mất khi sinh chị ấy, không biết bố là ai, trong khi An và chị Anna cực giống nhau. Chẳng lẽ bố Bình và mẹ đẻ của chị Anna có mối quan hệ?
Ôi đau đầu, hại não quá.
Nghĩ một hồi, An mới nhớ là lúc trẻ bố Bình không hề đi Nhật, không biết tiếng Nhật, cơ hội gặp mẹ chị Anna hầu như không có. Có lẽ sau đám cưới, lúc nào thuận lợi thì An sẽ hỏi thẳng bố Bình. Bây giờ hỏi mà nhỡ có chuyện gì đó thì mẹ Hiền biết được, sẽ ảnh hưởng đến việc mang thai của mẹ Hiền.
Shin, em họ của Ryo khá giống Ryo về ngoại hình lẫn khuân mặt nhưng ánh mắt của anh Shin thật buồn. Ngoài 30 tuổi, anh Shin vẫn còn nặng tình với chị Anna.
An nhìn thấy ánh mắt của anh Shin vụt sáng khi Ryo đưa An ra giới thiệu. Nhưng ánh mắt đó tối lại khi An chào và giới thiệu bản thân. Đoán được tâm trạng của Shin nên Ryo nắm tay An rất chặt từ khi bước vào phòng khách đến khi ngồi xuống ghế Sofa nói chuyện.
Thật sự An sợ cái bầu không khí đặc quánh, ngột ngạt cùng ánh mắt u buồn, phủ một tầng sương mờ của anh Shin.
May có món bún cá và An mời anh Shin ăn sáng.
Đã ăn một bát bún lúc sáng sớm cùng bố Masashi và mẹ Yuriko trước khi bố mẹ lên sân bay rồi mà An vẫn muốn ăn thêm. Ryo cũng muốn ăn một bát nữa. Cả An và Ryo đều nhìn nhau cười.
3 người xì xụp ăn bún, thỉnh thoảng anh Shin ngẩng đầu lên khen ngon. Hết một bát xong lại xin thêm một bát nữa.
Ăn xong, bầu không khí có cảm giác loãng dần ra, anh Shin bắt đầu hỏi Ryo làm thế nào quen An, yêu nhau như nào…
Lần đầu tiên An nghe Ryo kể chuyện của 2 đứa cho người khác, An cảm nhận được là Ryo đã có niềm tự hào khi kể về An. An vui lắm.
– Shin à, nhiều lúc anh cứ tưởng trái tim đã đóng băng mãi mãi. Nhưng sau này anh mới giật mình nhận ra là vẫn có người có thể làm băng tan dần. Rồi một ngày Shin sẽ tìm được người con gái đó.
– Em hi vọng sẽ may mắn giống anh.
Dần dần câu chuyện giữa 3 người vui vẻ hơn, anh Shin sống ở Anh lâu nên có nhiều lúc nói chuyện thì đá thêm vài từ tiếng Anh, giống y như hồi An mới sang Nhật học, tiếng Nhật chưa giỏi thì chèn thêm tiếng Anh Mỹ. An thích phát âm của anh Shin, giọng chuẩn như người Anh bản địa. An đùa với anh Shin:
– Có yêu cô nào người Anh hay sao mà tiếng Anh của anh chuẩn thế?
– Nhiều cô tán anh mãi mà anh không đổ nên anh được rất nhiều cô dạy tiếng Anh miễn phí. Em muốn giỏi tiếng Nhật hơn thì em dùng chiêu này sẽ rất ok nhé.
Ryo giơ tay ra tét thật mạnh vào vai Shin:
– Shin đừng dạy hư chị dâu tương lai nhé. An mà ăn diện như Anna, trang điểm lên thì anh giữ không nổi. Shin phải giúp anh giữ chặt An, nhà mình có 2 anh em mà không ai lấy vợ, sinh con thì ông nội nói suốt ngày, đau tai lắm.
– Hôm nay về gặp ông bà nội, anh không lo ông phản đối à. Từ nhỏ ông luôn dặn 2 anh em mình phải lấy vợ Nhật, không được lấy vợ ngoại quốc đấy thôi. Anh đã dặn An chuẩn bị tinh thần đối phó chưa?
– Mấy năm nay em không về Nhật nên không cập nhật tình hình rồi. Ông đợi mãi mà 2 thằng cháu không chịu yêu ai, không chịu lấy vợ nên ông ra tối hậu thư:” Nếu không lấy vợ, ông gạch tên khỏi danh sách thừa kế”. Bố anh bảo ông là con gái Nhật bây giờ muốn tự do, thích sống độc thân, không thích lấy chồng. Ông không tin. Ông tìm hiểu cháu gái của mấy người bạn, muốn mai mối cho anh mà cô nào cũng bảo: “chưa muốn lấy chồng”.
– Thế ông đã xoá bỏ tối hậu thư đó chưa anh?
– Chưa, ông nội mình nổi tiếng gia trưởng và ngoan cố mà. Ông chỉ thêm vào tối hậu thư là: Trước 40 tuổi phải lấy vợ, không lấy vợ thì xoá khỏi danh sách thừa kế, không yêu cầu nhất thiết vợ Nhật nữa, miễn là lấy vợ là được.
– Lần đầu tiên em thấy ông nội chịu uốn cong nguyên tắc mình đề ra đấy.
– Anh tin khi gặp An ông sẽ rất phấn khởi. An và ông đều có sở thích cây cối, vườn tược, thích nghiên cứu và đầu tư tài chính, sẽ có nhiều chuyện để nói, An có chứng chỉ N1 tiếng Nhật, em chưa tiếp xúc nhiều nên chưa biết An sử dụng tiếng Nhật tốt ngang ngửa người Nhật đấy. Không nói An là người Việt thì mọi người sẽ không biết đâu.
– Vậy thì trưa nay về nhà ông bà nội sẽ rất vui rồi, mong là ông vui chuyện của anh, không ép em
lấy vợ.
Nhà nội của Ryo cũng thật cổ kính. Ông bà kinh doanh một khách sạn có suối nước nóng ở phía Tây Tokyo. Khách sạn có vườn rộng, đậm chất truyền thống của Nhật, vườn đẹp lắm, An ngắm đến ngẩn ngơ cả người.
Việc điều hành khách sạn ông bà không còn trực tiếp làm nhưng thú vui của ông bà là chăm sóc khu vườn Nhật này.
Khi vào nhà giới thiệu An với ông bà, Ryo còn nhanh nhảu bảo với ông là: “ An thích vườn của ông lắm, ngắm đến quên cả việc chính là vào ra mắt ông bà”
Ông nội Ryo nghe vậy thì cơ mặt giãn ra luôn, không còn khó đăm đăm như lúc An chào hỏi và Ryo giới thiệu An là người Việt nữa.
Ông bắt đầu nói chuyện với An :
– Không phải ai cũng yêu cây, thích cây đâu. Có nhiều khách đến nghỉ dưỡng ở khách sạn khen là vườn đẹp nhưng sau đó họ hay nói là tiền mua cây đẹp, cây quý, cây cổ thụ này thì để mua thứ khác giá trị, ý nghĩa hơn. Có khách còn nói là khu vườn này ở Tokyo đất đắt đỏ, thật phí phạm. Xây trung tâm thương mại hay vài toà khách sạn, văn phòng sẽ tốt hơn….
An nghĩ sao?
– Cháu bị ảnh hưởng của ông nội nên từ bé rất thích cây, thích hoa, thích những khu vườn rộng. Nếu ở nội đô, ai cũng vì tiền mà xây hết nhà cao tầng thì sẽ rất ngột ngạt, cuộc sống sẽ giống như những robot trong nhà máy công nghiệp. Cháu thích vườn và công viên rộng trong nội đô. Các khu văn phòng hay chung cư có thể xây giãn ra các vùng ven thì sẽ không đẩy giá đất nội đô lên quá cao, đỡ tắc đường, đỡ ô nhiễm, đỡ bị quá tải. Nếu cháu có khu vườn như của ông bà thì cháu sẽ chọn phương án giữ nó lại. Tiền thì không thiếu cách để kiếm. Những cây cổ thụ trong vườn chắc tuổi thọ cả trăm năm, không phải một hai ngày hay một vài năm muốn có là mang về trồng ngay được.
– Ông nội cháu ở Việt Nam cũng có vườn cây như này sao?
– Ông nội cháu mất rồi ạ. Vườn cây ông trồng thì bây giờ vẫn nằm trong khuân viên khách sạn của gia đình cháu, có thợ làm vườn chăm sóc từ thời ông nội còn sống đến giờ nên cũng yên tâm ạ.
– Nếu cháu trở thành cháu dâu của ta thì ta sẽ tặng cháu khu vườn này, cả 2 con trai và 2 cháu trai của ta đều không yêu cây được như cháu. Giờ ra vườn, ông bà chỉ cho cháu từng loại, xong rồi vào ăn trưa nhé.
Câu chuyện cây cối, vườn tược của ông bà nội Ryo có vẻ nói mãi không hết, thế mới biết ông bà dành bao nhiêu tâm huyết cho vườn cây. Vườn của bố mẹ Ryo cũng thuộc diện rộng ở Tokyo, có thợ làm vườn riêng nhưng so với vườn của ông bà thì còn nhỏ lắm, độ tinh tế, chăm sóc kĩ lưỡng thì không thể so sánh bằng. Từng cây cảnh được uốn, cắt tỉa rất công phu, phải thật sự tâm huyết và yêu cây lắm mới làm được như này. Nếu được tặng vườn cây này thật thì sau này ông bà già yếu, An không biết sẽ phải chăm sóc cây như nào để giữ được khu vườn đẹp như này. Bắt đầu thấy hơi lo và có chút áp lực các chị ạ
An thích nhất cây hoa mộc (quế hoa) siêu to ở chính giữa vườn, ông bảo là cây này hơn 100 năm rồi từ đời cụ nội. Ở Nhật thường trồng cây mộc nở hoa màu vàng, ở VN thì hay có hoa mộc màu trắng hơn là màu vàng. Về mùi thơm thì hoa trắng hay hoa vàng đều thơm như nhau. Giờ thì đang là mùa hè nên cây chưa nở hoa, sang đầu thu, cây hoa mộc này mà nở thì có lẽ thơm cả khu vườn. Tưởng tượng thôi An cũng cảm nhận được mùi hoa mộc thoang thoảng đâu đây.
Bà nội bảo là lát bà sẽ cho An trà hoa mộc bà tự ướp, trà bà cũng tự trồng ở nên không có nhiều, bà chỉ cho người nào bà thật quý thôi.
Bà nội Ryo đã ngoài 80 nhưng bà nhìn khoẻ mạnh, lưng không hề còng tẹo nào, bà dắt tay An vào phòng trà của riêng 2 ông bà rồi xúc trà trong hộp ướp trà sang một cái hộp nhỏ cho An. Hộp trà mở ra đã thấy mùi trà với mùi hoa mộc quyện với nhau thật thơm, một mùi thơm thật thư giãn.
An đang ngẩn ngơ với mùi thơm của trà và hoa mộc thì nhìn thẳng lên nóc tủ ở góc phòng có để khung ảnh chụp của 3 người. Từ xa An nhận ra đó là ảnh chụp của Ryo, Shin và Anna.
Còn tiếp