"?"
"Cậu vén tóc mái lên đi, để tôi bôi thuốc cho, nếu không sẽ bất tiện lắm."
Bắt gặp ánh mắt nghi hoặc của Trình Tử An, alpha vẫn thản nhiên nói ra những lời lẽ chính đáng, nhưng dưới vẻ ngoài điềm tĩnh ấy là nhịp tim hỗn loạn không ai hay biết.
"Vậy, làm phiền anh rồi."
Chớp chớp mắt, Trình Tử An gật đầu.
Đôi mắt đen láy ánh lên ý cười, lan dần đến đuôi mắt, khiến gương mặt vốn lạnh lùng trở nên sống động lạ thường.
Màu băng xanh trong mắt alpha bỗng chốc đậm hơn một chút, ở góc độ Trình Tử An không chú ý đến, hắn cố gắng giữ vững bàn tay đang run rẩy vì nụ cười ấy.
Mở hộp thuốc, một mùi thanh mát của cỏ cây lập tức lan tỏa khắp xe.
"Không cần khách sáo, cũng vì tôi nên cậu mới bị thương mà."
Trong tâm trạng căng thẳng, lời hắn nói ra có phần lạnh nhạt, giờ phút này, Mặc Lê có chút hối hận về bản thân mình.
Trước đây hắn chưa bao giờ cảm thấy cách nói chuyện của mình có vấn đề gì, nhưng bây giờ, khó khăn lắm mới có thể tiếp xúc gần gũi với cậu như vậy, thế mà hắn vừa mở miệng đã là giọng điệu cứng nhắc khô khan, không biết cậu sẽ nghĩ về mình như thế nào.
Trình Tử An lại không nghĩ nhiều như vậy.
Trước đây khi cùng thực hiện nhiệm vụ với Mặc Lê, cậu đã sớm quen với cách nói chuyện của hắn.
Hơn nữa, sau đó vì chiến hạm bị hư hại phải hạ cánh xuống hoang tinh, hai người đã cùng nhau trải qua hơn một trăm tám mươi ngày, trong khoảng thời gian đó vì bảo vệ cậu nên Mặc Lê bị thương nặng hơn, cuối cùng còn mất đi tính mạng.
Vì vậy đối với Trình Tử An mà nói, Mặc Lê là người đặc biệt.
Cho dù hắn có lạnh nhạt với cậu thế nào, cậu cũng sẽ không để tâm.
Huống chi ở đây, hai người họ chỉ mới quen biết nhau.
Cậu đưa tay phải vén tóc mái lên, để phối hợp với Mặc Lê bôi thuốc mỡ, nửa người trên của Trình Tử An hơi nghiêng về phía trước.
Cậu nhìn Mặc Lê cẩn thận bôi thuốc cho mình, mặc dù trên mặt hắn không thể hiện gì, nhưng với động tác nhẹ nhàng khi đầu ngón tay bôi lên miệng vết thương, cậu lập tức biết alpha này vẫn dịu dàng như vậy.
Kiếp trước đều là cậu giúp hắn trị liệu, sống lại một lần lại được hưởng thụ Mặc Lê phục vụ.
Cậu nhìn chằm chằm vào alpha trước mặt, nửa chiếc mặt nạ che từ phần trán đến dưới mắt hắn, nghe nói vào năm thứ hai sau khi gia nhập quân đội, khi ở tiền tuyến, vì cứu đồng đội của mình, hắn đã bị súng năng lượng của quân địch bắn ra ngọn lửa năng lượng cao làm cho bị bỏng.
Lúc đó bởi vì kịp thời dùng tay che đi đôi mắt, giáp bảo vệ trên cánh tay đã bảo vệ nửa khuôn mặt từ mắt trở xuống của hắn, nhưng phần trán đến thái dương đều bị hủy hoại.
Người này thật sự là, luôn vì cứu người mà làm tổn thương chính mình.
Trong đầu lóe lên hình ảnh alpha biến thành sư tử bảo vệ cậu nhảy khỏi chiến hạm đang phát nổ, đầu lưỡi cậu cảm thấy hơi chát.
Lúc đó mặc dù hai người đã nhảy xuống trước, nhưng vẫn không thoát khỏi dư chấn của vụ nổ, hai cánh của Mặc Lê, một bên bị gãy nát hoàn toàn, một bên gãy mất một nửa, máu tươi nhuộm đỏ cả thân sư tử trắng muốt.
Khi hai người rơi xuống hoang tinh, chỉ có cậu là được bảo vệ an toàn không bị thương gì cả, ngoại trừ bộ quân phục chiến đấu của cậu dính máu của Mặc Lê.
Nghĩ đến đây, Trình Tử An nhắm mắt lại, nếp nhăn giữa hai đầu lông mày khiến Mặc Lê tưởng rằng mình đã làm cậu đau.
Động tác trên tay hắn khựng lại, lúc sau càng thêm nhẹ nhàng hơn.
Bôi thuốc mỡ xong, cảm giác đầu ngón tay ấm áp rời khỏi trán, Trình Tử An mở mắt cười nói cảm ơn.
Lại nhìn đồng hồ, đã gần một giờ rưỡi, cậu phải nhanh chóng quay lại phòng thí nghiệm.
Thực ra vết thương chỉ là một mảng nhỏ, nếu không phải alpha cẩn thận từng chút một, thì đã sớm bôi xong rồi.
Tuy nhiên Trình Tử An lại rất thích sự dịu dàng của Mặc Lê.
Đối với Trình Tử An luôn luôn đo đạc, hận không thể nắm bắt từng phút từng giây thì đây là một ngoại lệ.
Ân cứu mạng, cộng thêm hơn 180 ngày chung sống, Trình Tử An biết rất rõ, đối với mình Mặc Lê là người đặc biệt.
Còn đặc biệt đến mức nào, cậu tạm thời vẫn chưa suy nghĩ rõ ràng.
"Cậu gấp lắm sao? Để tôi đưa cậu đi."