Cơ thể alpha cường tráng, bị omega va phải cũng chẳng có chút cảm giác gì, chỉ thấy đối phương suýt ngã nên thuận thế đỡ lấy một cái, đợi người đứng vững, Mặc Lê liền lập tức buông tay.
Giờ phút này phát hiện đối phương lại chính là Trình Tử An, alpha chỉ cảm thấy lòng bàn tay vừa mới ôm lấy eo đối phương vô cùng nóng bỏng, ngay cả cơ thể cũng trở nên cứng đờ.
Mặc Lê không ngờ mình chỉ muốn nhân lúc rảnh rỗi đến ăn bữa trưa, lại có thể gặp được Trình Tử An.
Chỉ là, khi ánh mắt chạm đến sự thay đổi trong mắt omega, nghĩ đến nửa khuôn mặt trên của mình bị mặt nạ che khuất, l*иg ngực bỗng nhiên co rút đau đớn.
Cái nóng bừng do tiếp xúc thân mật vừa rồi lập tức rút đi sạch sẽ, sự lạnh lẽo bò lên sống lưng, cơ thể càng thêm cứng đờ.
Hắn… dọa cậu sợ sao?
Ánh mắt rơi xuống bàn tay cậu đang ôm trán, hắn liền biết vừa rồi bị va phải nên đau.
Hắn sợ nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt omega, nhưng để hắn rời đi ngay lúc này, hắn lại thật sự không nỡ.
Đây là lần đầu tiên, hắn ở gần cậu đến thế.
"Cậu không sao chứ?"
Giọng nói trầm thấp vang lên, khiến Trình Tử An càng thêm chắc chắn người trước mắt này, là người thật.
Anh ấy vẫn còn sống.
"Tôi không sao."
Giọng nói run rẩy không thể khống chế, chóp mũi bỗng dưng dâng lên một chút chua xót. Trình Tử An không phải là người giàu tình cảm, nhưng khi nhìn thấy Mặc Lê, ký ức kiếp trước lập tức ùa về, khiến cậu không nhịn được muốn tiến lên ôm lấy hắn.
Cậu muốn xác nhận nhiệt độ cơ thể hắn, xác nhận hắn vẫn đang còn sống.
May mà lý trí đã ngăn cậu lại.
Từ trên cao nhìn xuống, Mặc Lê nhìn omega đang ngẩng đầu nhìn mình, không biết có phải ảo giác hay không, hắn luôn cảm thấy đối phương như muốn khóc.
Đôi mắt màu băng xanh chạm vào đôi mắt hoa đào xinh đẹp kia, dưới ánh đèn vàng ấm áp của nhà ăn, dường như con ngươi đen láy như ngọc trai đen của omega phủ lên một tầng hơi nước mông lung.
Mặc Lê chỉ cảm thấy l*иg ngực thắt lại, cảm xúc mang tên đau lòng lan tràn trong l*иg ngực, ngay cả giọng nói cũng trở nên dịu dàng hơn.
"Có phải trán bị đập vào rồi không? Tôi có thể xem qua không?"
Thấy omega không lập tức né tránh, Mặc Lê không khỏi nghĩ, có phải đối phương không sợ hắn không?
Giọng nói quen thuộc, ngữ điệu quen thuộc, chỉ là sự xa lạ giữa hai người giống như kiểu cách cư xử lúc mới bắt đầu làm nhiệm vụ.
Ánh mắt khẽ động, Trình Tử An gật đầu, buông tay xuống.
Vừa buông tay, dưới mái tóc mai bù xù có thể nhìn thấy lờ mờ một mảng đỏ.
Mặc Lê giơ tay vén tóc mái trên trán cậu, để lộ vết thương, chỉ thấy chỗ đó đã hơi trầy da.
Làn da của omega vốn dĩ đã mỏng manh, huống chi hắn vừa mới đi ra khỏi quân bộ, trên người còn mặc quân phục, cúc áo trên đó không chỉ cứng mà bề mặt cúc áo còn khắc hoa văn huy hiệu bộ môn.
Mặc Lê có chút hối hận khi nãy bước vào không cởϊ áσ khoác, nếu vậy, ít nhất cúc áo sơ mi sẽ không khiến cậu bị thương.
Trình Tử An không biết hắn đang nghĩ gì, thấy hắn cứ nhìn mình như vậy, cũng không nói lời nào, cậu có chút nghi ngờ lên tiếng:
"Thượng tướng Mặc?"
"Bị trầy da rồi, trên xe tôi có thuốc mỡ, bây giờ cậu rảnh không? Tôi bôi thuốc cho cậu."
"Tôi… rảnh."
Trong ấn tượng của cậu, lúc này trong phòng thí nghiệm còn một đống tài liệu đang chờ cậu xử lý, cậu nên nhanh chóng quay lại.
Nhưng nhìn đôi mắt màu băng xanh kia, cậu lại không nói ra lời từ chối.
Hay nói chính xác hơn là, tạm thời cậu không muốn rời đi nhanh như vậy.
Xe của Mặc Lê đậu cách đó không xa, ngay tại bãi đậu xe phía trước, chỉ cần năm phút là đến.
Ghế phụ cảm nhận được nhiệt độ cơ thể người, cửa xe tự động mở ra, Trình Tử An ngồi vào trong, Mặc Lê thì lên ghế lái.
Hắn lấy ra một hòm thuốc mini từ trong hộp đựng đồ ngăn cách giữa ghế lái và ghế phụ, sau khi mở ra, bên trong là một số loại thuốc trị thương và băng gạc, được đặt ngay ngắn trong từng ngăn.
Mặc Lê lấy ra một hộp thuốc mỡ từ tầng thứ hai, Trình Tử An nhìn thoáng qua, là loại thuốc mỡ dạng bôi mới được cậu nghiên cứu chế tạo vào đầu năm nay, phiên bản mới được cải tiến về mức độ lành vết thương.
Loại thuốc mỡ này hiện tại chỉ cung cấp cho quân đội tiền tuyến sử dụng.
Nhưng nghĩ đến bộ chỉ huy tác chiến chiến lược Mặc Lê đang công tác, hắn có thể lấy được cũng là bình thường.
Trình Tử An thấy hắn lấy thuốc mỡ ra, định đưa tay nhận lấy, lại không ngờ đối phương căn bản không có ý đưa thuốc mỡ cho cậu.