Lam Hy Tước nhíu mày, nhìn cô nói: "Bọn họ đi rồi, em chỉ có thể tự mình giặt quần áo, nấu ăn. Em chắc chứ?" Bình thường anh ở một mình, mỗi ngày người hầu chỉ đến một lần để giúp anh quét dọn nhà cửa, dọn xong sẽ đi, không ở lại lâu hơn.
Vừa đến nơi, mẹ cô đã sắp xếp những người này đến để chăm sóc họ, đúng hơn là mẹ cô cố ý cử bọn họ đến giám sát hai người.
"Không thành vấn đề!" Chỉ là giặt giũ và nấu nướng thôi mà, đối với cô thì không thành vấn đề.
Lam Hy Tước liếc cô một cái, sau đó buông dao nĩa trong tay xuống, nói: "Tùy em, nhưng em phải tự mình đi nói với mẹ anh!" Nói xong, anh cầm khăn ăn lên, ưu nhã lau tay, sau đó anh đẩy ghế ra đứng lên, lúc đi ngang qua cô, bước chân đột nhiên dừng lại, ánh mắt không rõ ràng nhìn cô rồi nói: "Còn nữa, không tệ, đã lớn hơn không ít."
What?
Quý U sửng sốt, nhìn theo ánh mắt của anh, sau đó mới nhận ra anh vừa nói cái gì, mặt cô lập tức đỏ bừng.
Mặc dù cô cố tình mặc áo nịt ngực để chứng minh cho anh thấy mình không phải sân bay, nhưng bị đối phương nói trực tiếp thì cô vẫn không thể không đỏ mặt.
Đúng là tên đáng ghét! Phải làm sao giờ, rất muốn đấm anh một trận?
Quý U hung dữ nghĩ.
Gần như cắn răng nói: "Cảm ơn anh đã khen!"
"Xùy ——"
Lam Hy Tước cười không rõ nguyên nhân, sau đó đút tay vào túi, lười biếng đi ngang qua cô, đi lên lầu.
Quý U nghiến răng nghiến lợi, tự nhủ mình không chấp tiểu nhân, sau đó cô bước đến bàn ăn và ngồi xuống. Bữa sáng có bít tết, trứng và mì ống, trông rất ngon miệng.
Quý U hít một hơi rồi cầm dao nĩa lên. Giây tiếp theo, dao nĩa phát ra tiếng cọ xát chói tai trên đĩa.
Chỉ khi cắt miếng bít tết thành từng miếng cỡ ngón tay cái, cô mới cảm thấy vui hơn một chút. Quý U cắn miếng bít tết mềm mềm ngon ngon, tưởng tượng nó thành người nào đó.
Nhưng khi nghĩ đến việc sau này phải sống chung một mái nhà với anh, món bít tết vốn mềm và thơm ngon bỗng trở nên nhạt nhẽo vô cùng.
Quý U chỉ ăn hai miếng rồi đặt xuống.
Lúc này, một người phụ nữ trung niên chừng bốn mươi năm mươi tuổi đứng trước mặt bốn người hầu nhìn thấy thế thì cười nói: "Quý tiểu thư, có phải bữa sáng hôm nay không hợp khẩu vị của cô không? Quý tiểu thư thích ăn gì, để tôi bảo họ làm món khác cho cô nhé?"
Người phụ nữ trung niên là người hầu lâu năm của nhà họ Lam, gọi là má Ngô. Khi còn nhỏ, Quý U thường xuyên đến nhà họ Lam nên có ấn tượng với bà ấy.
"Cảm ơn má Ngô, nhưng không cần đâu, bữa sáng rất ngon, chỉ là cháu không đói lắm, không cần phiền toái đâu ạ. Hơn nữa, cháu cũng không cần ai chăm sóc, hay là má Ngô đưa mọi người về nhé? Về phần mẹ Lam, cháu sẽ đích thân gọi lại cho mẹ."
Má Ngô nói: "Quý tiểu thư không hài lòng với chúng tôi sao? Hay là tôi bảo phu nhân sắp xếp thêm vài người đến đây nhé?"
Quý U vội vàng xua tay: "Không phải, cháu chỉ cảm thấy mình đang làm phiền mẹ Lam thôi."
Má Ngô nghe vậy thì cười nói: "Phu nhân vốn định để chúng tôi chăm sóc thiếu gia, Quý tiểu thư không cần phải ngại."
"Nhưng..." Quý U còn muốn nói tiếp, lúc này Lam Hy Tước từ trên lầu đi xuống, trong tay cầm chiếc cặp màu xanh lam, nhìn cô nói: "Ăn xong thì đi thôi!"