Mạt Thế Trọng Sinh Chi Kỳ Thương

Chương 7: Điềm báo

Kỳ Thương nhìn người đứng ở cửa, ánh mắt trong nháy mắt lạnh xuống.

“Có việc?” Từ sau lần trước lật mặt, Cổ Phong và Kỳ Dương không xuất hiện trước mặt cậu nữa, cậu cũng được thanh nhàn. Bất quá, nhìn Kỳ Dương đứng ngoài cửa, Kỳ Thương cố đè nén xúc động muốn gϊếŧ người xuống, yên lặng mà an ủi mình: Hiện tại không phải thời điểm ra tay.

“Anh hai, đã lâu rồi anh chưa về nhà, mẹ và em đều rất nhớ anh, mẹ chúng ta còn cố ý làm rất nhiều đồ ăn, bảo anh trở về cùng nhau ăn bữa cơm.” Kỳ Dương giả vờ như không có chuyện gì, cười cười nói với Kỳ Thương, tựa như trước kia. Trước kia chỉ cần Kỳ Dương nói như vậy, Kỳ Thương lập tức đóng cửa lại kéo Kỳ Dương cùng nhau đi.

Nhưng lần này, Kỳ Thương cười lạnh một tiếng, “Mẹ chúng ta? Bớt dát vàng lên mặt đi. Trước kia cậu đón mẹ cậu đến nhà cũ ở, tôi mở một mắt nhắm một mắt cho qua, nhưng hiện tại, mẹ con hai người tốt nhất nên an phận một chút, bằng không đừng trách tôi không khách sáo.” Kỳ Thương nói xong, cũng không nhìn sắc mặt lúc xanh lúc trắng của Kỳ Dương, thẳng tay đóng cửa lại.

Kỳ Dương phẫn hận nhìn cánh cửa đóng chặt trước mắt, trong mắt hiện lên vẻ tính kế, chỉ cần không bị đuổi ra khỏi Kỳ gia, hắn vẫn là thiếu gia của Kỳ gia. Xem ra phải nhanh chóng tiến hành kế hoạch, bằng không khẳng định sẽ phát sinh biến cố. Đối với kết quả do bức ảnh kia tạo thành, Kỳ Dương oán hận cắn răng một cái, ngàn vạn đừng để hắn phát hiện là ai ở sau lưng giở trò quỷ, bằng không nhất định phải cho gã đẹp mặt.

Hàn Trạch chậm rãi kéo cửa sổ xe lên, mở cửa xe bước xuống, nhìn về hướng Kỳ Dương đã đi xa, trong mắt lạnh băng không có một chút độ ấm.

Kỳ Dương bị quấy rầy nhã hứng, nhưng khi nhìn thấy mấy cái cái hộp nhỏ trên bàn kia lại có hứng thú. Cậu muốn nhìn thử xem buôn bán có thể lừa bịp đến mức nào, kết quả không có lừa bịp nhất, chỉ có lừa bịp hơn. Thẳng đến khi Kỳ Thương mở ra một cái hộp nhỏ như quả bóng bàn, mới thấy được một viên thuốc tròn tròn nho nhỏ màu nâu bên trong, Kỳ Thương nhìn viên thuốc màu sắc ảm đạm, trong lòng thầm nghĩ: Đừng có không trung thực giống gói hàng này.

Nghe thấy âm thanh mở cửa, Kỳ Thương nhanh chóng đem thuốc viên thu vào không gian. Sau đó đóng gói mấy cái hộp lại như ban đầu, về sau lúc nhàm chán có thể dùng để lừa người khác.

“Em đang làm gì vậy?” Hàn Trạch vừa vào cửa liền thấy trong tay Kỳ Thương cầm một cái hộp nhỏ, trên bàn trà chất đống mấy cái hộp lớn nhỏ không đồng nhất.

“Không có gì, đóng gói hộp lại thôi, phải nấu cơm sao?” Từ khi nếm được trù nghệ của đầu bếp Hàn Trạch, Kỳ Thương đã bị nuôi đến kén ăn, so sánh với đồ ăn cậu nấu, quả thực là, một bên là hội bàn đào của Vương Mẫu nương nương, còn một bên không biết dùng từ gì để miêu tả. Hai người căn bản không thể so sánh.

“Ừm, anh thay đi thay quần áo trước, cháo để lại cho em đã ăn chưa?” Hàn Trạch vừa cởi giày vừa hỏi.

“Ăn rồi, nhưng mà không đủ, lần sau anh nhớ nấu nhiều hơn chút,” Sáng nay Kỳ Thương ngửi thấy mùi thơm trong phòng bếp, sau đó tìm được chén cháo gà táo đỏ Hàn Trạch để lại, đúng là mỹ vị, Kỳ Thương múc ba muỗng đã hết sạch chén cháo, tựa như Trư Bát Giới ăn nhân sâm quả, ngay cả hương vị ra sao cũng chưa nếm được, chỉ biết là rất rất ngon.

“Được, chỉ cần em thích”, Hàn Trạch đi đến bên cạnh Kỳ Thương, nâng cằm Kỳ Thương lên hôn một cái, sau đó đi lên lầu.

Mặt Kỳ Thương ửng đỏ, đem mấy cái hộp đóng còn dư đóng gói lại xong, nhanh chóng đứng dậy đi đến phòng bếp, cậu nhớ hình như sáng nay đã quên rửa chén.

“Ăn nhiều như vậy không sao chứ?” Hàn Trạch nhìn Kỳ Thương ăn bốn năm chén cơm, hỏi.

“Hiện tại em đang ở giai đoạn phát triển chiều cao, đương nhiên phải ăn nhiều một chút”, Kỳ Thương nói xong lại đi bới thêm một chén cơm, gắp một miếng thịt kho mỹ vị, tiếp tục bắt đầu nghiệp lớn phát triển chiều cao.

Kỳ thật, dị năng giả không chỉ cần nguồn năng lượng lớn để bổ sung, hơn nữa ban đầu, còn có thể cải thiện tình trạng cơ thể. Đương nhiên, năng lượng sung túc mới có lợi cho việc cải thiện thân thể.

Đời trước, Kỳ Thương thuộc về nhóm dị năng giả thức tỉnh muộn, thẳng đến sau khi bị Cổ Phong và Kỳ Dương liên thủ phản bội đuổi khỏi căn cứ, trong một lần ngoài ý muốn mới thức tỉnh dị năng. Đây cũng là nguyên nhân Kỳ Thương đấu không lại hai người kia, bởi vì lúc mạt thế vừa đến Kỳ Dương đã thức tỉnh dị năng, ba tháng sau mạt thế Cổ Phong cũng thức tỉnh dị năng, nửa năm sau đó Kỳ Dương lần thứ hai thức tỉnh dị năng. Dị năng thức tỉnh càng muộn tiềm lực càng thấp, đây cũng là nguyên nhân đời trước Kỳ Thương thức tỉnh dị năng rồi vẫn sống rất cực khổ, còn không dám tìm hai tên khốn kia báo thù.

Đời trước, vì thời điểm Kỳ Thương thức tỉnh dị năng, năng lượng bổ sung không đủ, cuối cùng chỉ cao đến 1 mét 83 liền dừng, đời này, nhìn Hàn Trạch chưa thức tỉnh dị năng còn có thể cao 1m91 bên cạnh, lỡ như thức tỉnh dị năng rồi còn cao hơn nữa thì sao, cho nên Kỳ Thương như thế nào cũng muốn đuổi kịp trước khi Hàn Trạch thức tỉnh dị năng. Đương nhiên, có thể thành công hay không, hoàn toàn không nằm trong phạm vi suy xét của Kỳ Thương, hoặc là nói, Kỳ Thương cố ý xem nhẹ điều này.

Hàn Trạch lúc này mới nhớ tới Kỳ Thương bất quá cũng mới 21 tuổi, “Cũng đúng, ăn nhiều một chút”, cho dù vóc dáng không cao, mập lên chút cũng tốt, Hàn Trạch sờ sờ mái tóc mềm mại của Kỳ Thương, trong mắt tràn đầy cưng chiều. Lại nghĩ đến hộp nhỏ trong túi mình, trong lòng cũng không kìm được tràn ngập ấm áp.

Sau khi ăn xong, Hàn Trạch không vội kéo Kỳ Thương đi ngủ trưa, đang lúc Kỳ Thương cảm thấy nghi hoặc, liền thấy Hàn Trạch từ trong túi lấy ra một cái hộp nhỏ màu đen. Trong lòng Kỳ Thương nhảy dựng, trái tim bất tri bất giác đập nhanh hơn vài phần.

Hàn Trạch đi đến trước mặt Kỳ Thương, cúi đầu nhìn Kỳ Thương đang ôm gấu mèo nhỏ ngồi trên sô pha, chậm rãi quỳ một chân xuống.

“Kỳ Thương, gả cho anh nhé, được không?” Đôi mắt màu tím của Hàn Trạch nghiêm túc nhìn người trước mặt.

Kỳ Thương nhìn biểu tình nghiêm túc của Hàn Trạch, tay ôm gấu mèo nhỏ siết chặt vài phần, sau đó lại thả lỏng.

“Đùa gì vậy chứ,” thấy ánh mắt Hàn Trạch tối sầm lại, lòng Kỳ Thương cũng theo đó khẩn hơn vài phần, “Phải gả cũng là anh gả cho em,” Kỳ Thương nói rồi giật lấy hộp nhẫn trong tay Hàn Trạch, lấy chiếc nhẫn size lớn ra.

“Đồng ý gả cho em thì đưa tay ra.” Hàn Trạch bất đắc dĩ đưa tay qua, trong mắt hàm chứa cưng chiều, trời mới biết, vừa rồi nghe lời Tiểu Kỳ nói như muốn từ chối hắn, tim Hàn Trạch như có một giây ngừng đập, may mắn Tiểu Kỳ đã đồng ý, bằng không, hắn có một loại xúc động muốn hủy diệt thế giới.

Đợi Kỳ Thương đeo nhẫn cho Hàn Trạch xong, Hàn Trạch cũng nhận lấy chiếc nhẫn khác từ tay Kỳ Thương, thật cẩn thận trân trọng mà đeo lên ngón áp út tay trái của Kỳ Thương. Giờ khắc này, tâm Hàn Trạch cũng yên ổn, người này rốt cuộc cũng thuộc về hắn. Hắn sẽ không bao giờ buông tay cậu.

Kỳ Thương nhìn chiếc nhẫn giống của mình trên tay Hàn Trạch, trong mắt hiện lên ánh sáng, trong lòng tràn đầy vui sướиɠ. Điều đã từng cầu mà không được, người này, ở thời điểm cậu cảm thấy đã đủ hạnh phúc, luôn có thể đem lại cho cậu càng nhiều niềm vui. Kỳ Thương chậm rãi vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón áp út, trong lòng xẹt qua một câu: Nắm lấy tay người, cùng nhau đầu bạc.

Nếu người không buông, ta sẽ không rời. Kỳ Thương nhìn người đàn ông trước mắt, trong lòng yên lặng nói một câu. Nhưng, nếu người bỏ rơi ta, ta nhất định sẽ để người muốn sống không được, muốn chết không xong.

Trong mắt Kỳ Thương xẹt qua một tia tàn nhẫn.

Hàn Trạch đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo, hắn rùng mình một cái, sau đó ôm Kỳ Thương vào trong ngực.

Ngủ trưa đương nhiên không thành, Kỳ Thương bị Hàn Trạch lăn qua lộn lại mấy lần, toàn thân vô lực, rốt cuộc vẫn không chịu nổi mà ngủ say. Hàn Trạch không chút để ý, kéo Kỳ Thương tiếp tục, Kỳ Thương trong lúc ngủ mơ lần nữa bị quấn vào biển tình.

Đợi khi Kỳ Thương tỉnh lại, đã là chạng vạng. Toàn thân giống như bị xe lửa nghiền qua, Kỳ Thương giận đến nghiến răng, bất đắc dĩ đầu sỏ gây tội lại không ở đây, đành phải vận chuyển dị năng toàn thân, xoá bỏ đau nhức mỏi mệt trên cơ thể, Kỳ Thương yên lặng nghĩ, sinh hoạt của bản thân có phải quá mức phóng túng hay không, xem ra về sau không thể tiếp tục như vậy nữa.

Mạt thế sắp tới, Kỳ Thương vội vàng đề cao dị năng, ít nhất phải lên tới sơ giai cấp hai, ở thời kỳ đầu của mạt thế, mới có năng lực bảo hộ Hàn Trạch.

Cậu nhớ kiếp trước hình như Hàn Trạch nằm trong nhóm người thức tỉnh sớm nhất, cố tình khi đó lại là thời điểm hỗn loạn nhất.

Kiếp trước, rất nhiều người thức tỉnh sớm trước khi hoàn toàn thức tỉnh đã mất đi tư cách thức tỉnh. Tuy cậu không biết kiếp trước Hàn Trạch vượt qua giai đoạn nguy hiểm này như thế nào, nhưng, đời này, cậu nhất định phải bảo vệ Hàn Trạch chu toàn.

Kỳ Thương xem xét dị năng của bản thân, cư nhiên bất tri bất giác đã tấn giai tới cao giai cấp một, cậu đã làm gì, chẳng lẽ là do cậu trọng sinh, dị năng biến dị, chắc không phải là kết quả dùng dị năng chữa trị cơ thể sau mỗi lần cùng Hàn Trạch như vậy như kia chứ?! Kỳ Thương cảm thấy khả năng dị năng của mình biến dị còn không thực tế bằng cái suy nghĩ kia……Dừng lại, nhất định là cậu có thiên phú dị bẩm, mới không phải kết quả như vậy như kia đâu!

Thời điểm Kỳ Thương xuống lầu, Hàn Trạch đang ở trong phòng bếp bận rộn. TV đang chiếu một bộ phim cẩu huyết đang hot. Khóe miệng Kỳ Thương co giật, chuyển sang kênh khác. Bỗng nhiên, Kỳ Thương chợt nhìn thấy hình ảnh thoáng qua rồi biến mất trên TV, cậu nhanh chóng chuyển lại kênh đó.

“Hôm qua ở bệnh viện Nhân Ái Bắc Kinh xảy ra sự kiện người bị bệnh dại cắn người, đã được xử lý thích đáng, người nhà người bệnh đã bồi thường cho người nhà người bị hại, cũng hứa hẹn sẽ chi trả toàn bộ chi phí chữa bệnh liên quan. Tại đây, Bình An 365 nhắc nhở mọi người, nhất định phải chú ý an toàn của bản thân, đặc biệt là người già và trẻ nhỏ……”, Kỳ Thương nhìn một màn trong quen thuộc trong TV, cũng không cảm thấy kinh ngạc, chỉ là Kỳ Thương không nghĩ tới nhanh như vậy đã có điềm báo mạt thế.

Kỳ thật, bệnh dại trong bản tin trên TV căn bản không phải sự thật, đó thực chất là một loại virus, sau khi mọi người phát hiện ra đã đặt cho nó cái tên virus T. Chỉ là khi mọi người phát hiện ra loại virus này thì đã muộn, khi đó virus T đã bùng nổ khắp cả nước, thậm chí là toàn thế giới, mọi người không kịp làm bất luận biện pháp phòng bị nào đã vào vực sâu của mạt thế.

Kỳ Thương tắt TV đi, cùng Hàn Trạch đem đồ ăn lên bàn.

Trong bữa ăn, “Đúng rồi, gần đây em ra ngoài cẩn thận một chút, nghe nói người nhiễm bệnh dại đang tăng lên, cẩn thận kẻo bị cắn.” Hàn Trạch gắp rau trộn cho Kỳ Thương, thuận miệng dặn dò.

Kỳ Thương rùng mình, vội nói, “Em biết rồi, nhưng anh nhất định cũng phải cẩn thận, em vừa thấy TV đưa tin, anh tuyệt đối không được để bị cắn, bằng không, em sẽ không cần anh nữa.” Kỳ Thương ra vẻ nghiêm túc nói, kỳ thật Kỳ Thương rất sợ Hàn Trạch không để trong lòng, dù sao nếu bị cắn phải cũng không chỉ là chuyện đưa đến bệnh viện đơn giản như vậy.

Hàn Trạch buông đũa xuống, ôm lấy đầu Kỳ Thương hung ác gặm một cái, “Sau này không được nói những lời giận dỗi như vậy,” Kỳ Thương xoa xoa miệng, “Anh cũng không ngại dầu mỡ.”

Ngày hôm sau, Kỳ Thương nhân lúc Hàn Trạch đi làm, lái xe ra thu vật tư, vật tư trong các kho hàng lớn đã được sắp xếp chỉnh tề. Còn có một cái kho hàng đặc biệt dùng để chứa chai nhựa, thùng nhựa rỗng để đựng nước, Kỳ Thương nghĩ, sớm hay muộn gì cũng sẽ uống hết nước, còn không bằng dứt khoát đào một chỗ dẫn nước trong không gian, như vậy vĩnh viễn cũng không cần lo lắng về nguồn nước.

Bất quá, trước tiên phải đem tất cả vật tư trong kho hàng cất vào không gian, rồi chậm rãi xử lý vấn đề nguồn nước. trên đường trở về, Kỳ Thương đã chứng kiến không chỉ một vụ người bị bệnh dại cắn người. Xem ra mạt thế nhất định sẽ bùng nổ, Kỳ Thương cố xua tan mất mát bất thình lình nảy lên trong lòng.

Nhớ tới đời trước cũng có một đoạn thời gian, bệnh dại bùng nổ rất thường xuyên, cơ hồ mỗi người đều cảm thấy bất an, nhưng sau đó không lâu, bệnh dại đột nhiên tựa như biến mất không còn tung tích, phảng phất như chưa từng phát sinh. Sau khi mạt thế bùng nổ, Kỳ Thương mới ngẫu nhiên biết được, hóa ra không phải bệnh dại biến mất, mà là các bộ phận có liên quan đã đem tất cả những người bị bệnh dại tập trung lại một chỗ, người bị nghi nhiễm bệnh dại cũng bị cách ly. Kết quả không nghĩ tới, đó căn bản không phải bệnh dại, cho nên, chờ đến khi bùng nổ, liền không thể vãn hồi cục diện.