Mạt Thế Trọng Sinh Chi Kỳ Thương

Chương 6: Chuyển nhà

Một người đút cơm, một người ăn uống thoả thích, bữa trưa cứ như vậy mà kết thúc. Hàn Trạch nhìn Kỳ Thương nằm dài trên ghế phụ như mèo con lười biếng, trong mắt hiện lên vẻ ôn nhu. Ngay cả hắn cũng chưa từng nghĩ đến bản thân nhanh như vậy đã lập gia đình, lại còn tìm được một người có thể thử vượt qua cả đời. Bởi vì nguyên nhân gia đình, bề ngoài Hàn Trạch lạnh nhạt, kỳ thật hắn có một khát vọng đến biếи ŧɦái đối với tình thân.

Nếu có một ngày Kỳ Thương phản bội hắn, hắn tin chắc bản thân mình nhất định sẽ nhịn không được mà hủy diệt thế giới, cho nên, hắn sẽ không cho Kỳ Thương bất luận cơ hội nào phản bội hắn. Đương nhiên, làm một người chồng đủ tư cách, Hàn Trạch cũng tuyệt đối sẽ không phản bội vợ mình.

“Tiểu Kỳ, công ty của em toàn bộ ngừng kinh doanh nghỉ ngơi chỉnh đốn, kế tiếp em có tính toán gì không?” Hàn Trạch nghĩ đến bản báo cáo kỹ càng tỉ mỉ ghi lại tình hình gần đây của Kỳ Thương mà hắn nhận được ban sáng, Hàn Trạch cũng là thương nhân, hắn không hiểu lý do Kỳ Thương làm vậy là gì.

Kỳ Thương sửng sốt, tuy cậu không thấy kỳ lạ khi Hàn Trạch biết quá khứ của cậu, nhưng cậu không nghĩ tới Hàn Trạch sẽ trực tiếp hỏi cậu. Việc kinh doanh của công ty đa số đều do Kỳ Thương kế thừa từ trên tay Kỳ phụ. Trong đó phần lớn sản nghiệp đều có liên quan đến ngành sản xuất thực phẩm, còn có số ít sản nghiệp về thời trang và nguyên vật liệu gia công. Sau khi Kỳ Thương tiếp nhận sản nghiệp, thủ đoạn kinh doanh chủ yếu là gìn giữ cái đã có, tiếp theo là từ cái đã có mà mở rộng quy mô kinh doanh.

Mấy năm gần đây, Kỳ Thương vẫn luôn làm không tệ, dần dần bộc lộ thiên phú kinh doanh. Hiện tại Kỳ Thương mới 21 tuổi, đối với con cái gia đình bình thường mà nói, đứa trẻ ở tuổi này còn đang ở trường tiếp thu giáo dục. Nhưng đối với Kỳ Thương, có thể làm được đến mức này, đa số mọi người đều rất tán thưởng.

“Chờ qua khoảng thời gian này rồi nói sau,” ít nhất trước khi mạt thế đến, Kỳ Thương không định mở cửa kinh doanh, sau khi mạt thế đến, ai còn sẽ để ý cái này.

“Đúng là nên thả lỏng một chút,” Hàn Trạch cho rằng Kỳ Thương mệt mỏi, dù sao một mình Kỳ Thương chống đỡ công ty nhiều năm như vậy cũng không dễ dàng. Hàn Trạch cũng rất đau lòng, cho nên, đối với cách làm này của Kỳ Thương hắn rất tán thành, mấu chốt nhất chính là, như vậy, hai người sẽ có rất nhiều thời gian ở bên nhau, xem ra, về sau hắn cũng nên giảm bớt công việc lại, công việc nào có thể mang về nhà thì mang về nhà làm. Có lẽ, hắn hẳn nên nghỉ phép. Hàn Trạch nghĩ như vậy, trong lòng đã bắt đầu lên kế hoạch.

Bên này, Kỳ Thương thấy Hàn Trạch hiểu sai ý, cũng không giải thích, dù sao đến lúc mạt thế tới hắn sẽ hiểu. Kỳ Thương không định đem chuyện mạt thế sắp đến nói cho Hàn Trạch biết, trước tiên không nói Hàn Trạch có tin hay không, Kỳ Thương kỳ thật không muốn Hàn Trạch trải qua đoạn thời gian cuối cùng này trong bất an. Có một số việc không nhất định phải chia sẻ với nhau, đối với một người tự nhận là rất thương vợ mà nói, Kỳ Thương cho rằng đây là một loại yêu thương đối với vợ mình.

Xe chậm rãi chạy vào khu người giàu trong trung tâm thành phố, Kỳ Thương nhìn từng ngôi biệt thự bên ngoài cửa sổ xe, trong lòng nhịn không được thổn thức, đợi đến khi mạt thế đến, không biết sẽ có bao nhiêu người bị vây chết tại nơi xa hoa này. Bất quá đây không phải chuyện cậu nên nhọc lòng, mang vợ nhà mình rời khỏi nơi nguy hiểmnày trước tiên, mới là ưu tiên trước mắt.

Kỳ Thương đi theo Hàn Trạch vào một tòa biệt thự to rộng. Biệt thự Hàn Trạch ở là bbieetj thự có vị trí cao cấp trong tiểu khu, bên cạnh biệt thự còn có một công viên mọc đầy cây bạch quả, ánh mặt trời xuyên thấu qua lá cây chiếu xuống, hình thành từng quầng sáng nhỏ lấp lánh, cả tòa biệt thự không còn mang đến cảm giác xa cách.

Kỳ Thương thừa dịp Hàn Trạch thu dọn đồ đạc trong phòng ngủ, cậu liền đi tham quan thư phòng của người vợ mới nhận chức, thư phòng quạnh quẽ y như chủ nhân của nó. Sở dĩ cậu không thu dọn đồ đạc trong phòng ngủ cùng Hàn Trạch là vì, Kỳ Thương có trực giác một khi đi liền sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn nào đó.

Trên kệ sách là từng bộ sách dày như cục gạnh, có rất nhiều sách là văn học nước ngoài, đương nhiên, đa số đều có liên quan đến kinh tế học, tài chính học, vân vân.

Nhìn từ cửa sổ ra ngoài, có thể thấy nơi xa là tầng tầng lớp lớp kiến trúc. Kỳ Thương nhịn xuống du͙© vọиɠ thu sách vào không gian, tay dùng sức kéo then cửa, cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại. Cố gắng áp chế du͙© vọиɠ của mình, Kỳ Thương cũng không biết, từ khi nào cậu lại có tật xấu thấy đồ tốt liền muốn thu vào không gian, chuyện này tuyệt đối không thể được, bằng không sẽ lâm đại họa.

Đạo lý ‘Thất phu vô tội, hoài bích có tội’ Kỳ Thương hiểu rất rõ. Ngẫm lại ở mạt thế biết bao nhiêu người vì một miếng bánh mì, một gói mì ăn liền mà không thấy được mặt trời ngày mai, Kỳ Thương cảm thấy bản thân vẫn có thể nhịn.

Trải qua một phen xem xét tinh tế, Kỳ Thương cho ra một kết luận: Đây tuyệt đối là nhà của một người vừa kỷ luật vừa bá đạo, mà người này cư nhiên đã trở thành vợ cậu, có loại cảm giác sầu não quen thuộc của người chồng, làm sao phá vỡ đây.

Lúc này, Hàn Trạch đã thu dọn xong đồ dùng thiết yếu, một cái túi da lớn hoàn toàn có thể đựng hết. Trong lúc Kỳ Thương dẫn vợ về nhà, cậu phát hiện một vấn đề rất quan trọng, để vợ ngủ phòng cho khách có phải có hơn không thích hợp hay không.

“Anh ngủ ở đó?” Kỳ Thương phản xạ có điều kiện giơ tay chỉ về phía phòng mình. Sau khi Hàn Trạch thấy rõ, liền xách theo túi hành lý đi qua. Xem ra không cần phiền não rồi, Kỳ Thương ở trong lòng yên lặng an ủi bản thân, nào có chồng chồng mớ cưới nào lại ngủ riêng giường.

Kỳ Thương đang chuẩn bị phụ giúp, ai ngờ di động trong túi quần rung lên. Kỳ Thương vừa lấy di động ra liền thấy, hoá ra là hạt giống rau củ và cây giống cây ăn quả mà cậu giao cho lão Trương đi mua đã đến kho. Kỳ Thương đi đến cạnh cửa phòng ngủ của mình, nói với người bên trong một câu: “Em ra ngoài một lát.” Thẳng đến khi bên trong phòng truyền đến tiếng “ừm” đáp lại, Kỳ Thương mới sửa sang lại quần áo, sau đó cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.

Sau khi tới kho hàng số 17 Hoa Cẩm, Kỳ Thương không chỉ thấy hơn phân nửa kho hàng đều là các loại cây giống cây ăn quả và từng bao từng bao hạt giống rau củ, ngay cả sách đặt ngày hôm qua đều chỉnh chỉnh tề tề lấp đầy không gian còn lại.

Kỳ Thương nhìn xung quanh, thấy xung quanh không có ai, cậu nhanh chóng hờ khép cửa kho hàng, sau đó thu toàn bộ sách ở gần cửa vào không gian. Xoay người, đóng cửa lại. Tiếp tục thu tất cả vật tư còn lại vào không gian, trong đó cây giống cây ăn quả bà hạt giống rau củ đều được đặt ở mảnh đất cách nhà gỗ không xa, đây là mảnh bảo địa được Kỳ Thương phát hiện trong lúc di chuyển lung tung trong không gian. Ở ngay phía sau nhà gỗ, kẹp giữa những ngọn núi là vùng đất đen màu mỡ.

Kỳ Thương thử dùng tinh thần lực khống chế một cây táo giống, sau đó kéo lên, rễ cây táo giống còn mang theo chút bùn đất, cho nên không lo nó bị héo. Lại đào một cái hố trên mặt đất, đợi đào được một cái hố nhỏ, tinh thần lực của Kỳ Thương đã tiêu hao hơn phân nửa, trên trán lấm tấm mồ hôi. Kỳ Thương vội thu tinh thần lực lại, dùng tay vùi cây táo giống vào đất. Sau đó lại dùng tinh thần lực dẫn chút nước từ bờ sông đến tưới cây. Kỳ Thương ngồi trên tảng đá trơn nhẵn bên cạnh nghỉ xả hơi, vốn định trồng thêm vài loại cây ăn quả xuống đất, hiện tại xem tình huống này, chỉ có thể tạm thời dừng tay trước.

Dừng công việc trong tay, Kỳ Thương dùng mu bàn tay vỗ vỗ bùn đất dính trên quần áo, lại dẫn chút nước sạch đến rửa tay, sau đó liền ra khỏi không gian. Nhìn kho hàng trống rỗng, lại nghĩ đến không gian được lấp đầy tronh kho hàng trong không gian, cuối cùng trong lòng Kỳ Thương cũng có cảm giác thỏa mãn.

Từ sau khi trong nhà nhiều thêm một người, Kỳ Thương rõ ràng cảm giác trong nhà náo nhiệt hơn so với trước kia, cảm giác trống trải từ lúc trọng sinh tới nay đã không còn. Cái cảm giác tùy thời tùy chỗ đều có thể nhìn thấy một người khác trong nhà này, giống như trở về thời điểm ba mẹ vẫn còn. Kỳ Thương hiểu, trước sau bất đồng, nhưng đây lại là một loại thể nghiệm hoàn toàn mới.

Hai người trải qua tuần trăng mật trong nhà mấy ngày, bởi vì Kỳ Thương kịch liệt phản đối ra ngoài hưởng tuần trăng mật, cho nên người chồng mới cưới là Hàn Trạch đây đành phải chiều vợ.

Vài ngày sau, Hàn Trạch bắt đầu đi làm bình thường, Kỳ Thương đành ở nhà một mình, bắt đầu lên mạng mua sắm. Kỳ Thương nghĩ nghĩ, vẫn cảm thấy đồ do nhà xưởng của mình sản xuất chỉ sợ không thể thỏa mãn nhu cầu bản thân, cậu tuyệt đối không thừa nhận bản thân nghiện thu thập vật tư.

“Đồ tình nhân, đây là cái quỷ gì, nhấn vào xem thử xem.” Kỳ Thương lầm bầm lầu bầu click mở trang chủ cửa hàng, nhìn đồ tình nhân hoa hoè loè loẹt trong tiệm, khóe miệng Kỳ Thương lộ ra vẻ khinh thường, nhưng đôi mắt lại phát sáng.

Đây là cửa hàng dành cho các cặp đôi đồng tính, mắt Kỳ Thương nhanh, tay lại càng nhanh, chỉ cần là đồ cậu liếc mắt một cái đã nhìn trúng, lập tức thêm vào giỏ hàng, còn về kích thước, Kỳ Thương tỏ vẻ, kích thước của vợ mình đương nhiên phải dùng tay đo. Mỗi buổi tối trong vài ngày tới, Kỳ Thương vẫn luôn mơ ước tám khối cơ bụng của Hàn Trạch. Mỗi lần động tình, Kỳ Thương đều cầm lòng không đậu vuốt ve cơ bụng của Hàn Trạch……

Dạo một loạt tất cả các cửa hàng, Kỳ Thương còn chưa có cảm giác đã thèm. Vì thế, Kỳ Thương quyết định tiếp tục, không cẩn thận nhìn thấy cửa hàng tình thú chồng chồng. Kỳ Thương lén lút nhấn vào, nhìn mô tả phía dưới mỗi vật phẩm, không ngừng tưởng tượng quang cảnh khi dùng trên người vợ nhà mình, ngẫm lại liền chảy nước miếng.

Không ổn rồi, thật khiến người ta muốn xịt máu, nhất định phải mua. Kỳ Thương vung tay đem tất cả vật phẩm thêm vào giỏ hàng. Nhìn thời gian, Hàn Trạch cũng sắp tan làm rồi, Kỳ Thương tiếc nuối nhấnvào giỏ hàng, sau khi đặt mua hết thảy bảo bối, sau đó nhanh chóng xoá sạch dấu vết mua hàng, thuận tiện xoa xoa chất lỏng khả nghi ở khóe miệng.

Kỳ Thương tắt máy tính, lại biến thành công tử nhẹ nhàng. Tính tính thời gian, ngày mai nên tiếp tục thu thập vật tư.

“Leng keng”, Kỳ Thương nhanh chóng đứng dậy xuống lầu, đi được một nửa lại khôi phục tốc độ bình thường, bởi vì cậu đột nhiên nhớ tới, Hàn Trạch có chìa khóa biệt thự, về nhà sẽ tự mình mở cửa. Lúc này ấn chuông cửa, hẳn là anh trai chuyển phát nhanh.

Quả nhiên, ngoài cửa là một chàng trai vóc dáng nhỏ nhắn, bên cạnh còn chồng chất mấy cái thùng còn cao hơn chàng trai chuyển phát nhanh cả cái đầu. Đương nhiên, chàng trai chuyển phát nhanh cũng không tính lùn, ít nhất không thể tính trong nhóm người có vóc dáng nhỏ nhắn. Bởi vì trong mắt Kỳ Thương, người đã cao tới 1m80 cách đây không lâu, một chàng trai chuyển phát nhanh cao 1m70 xác thật có hơi lùn.

“Vẫn đặt ở vị trí kia sao?” Chàng trai chuyển phát nhanh gỡ biên nhận trên một cái thùng xuống, hỏi.

Kỳ Thương mở cửa ra, gật gật đầu, “Đúng vậy, cứ để ở đó, nào, cẩn thận một chút.” Nói rồi cũng khiêng một cái thùng đi đến một căn phòng ở tầng một. Căn phòng để trống, là nơi Kỳ Thương chuyên dùng để đồ chuyển phát nhanh. Đương nhiên, đợi chàng trai chuyển phát nhanh đi rồi, Kỳ Thương sẽ lập tức đem mấy thứ này chuyển vào không gian của mình.

“Ký xác nhận nhận hàng ở đây,” chàng trai chuyển phát nhanh lau lau mồ hôi trên trán, đem giấy bút đưa cho Kỳ Thương. Kỳ Thương tiếp nhận viết vài nét bút rồi ký tên, “Cảm ơn”, Kỳ Thương trả lại giấy bút cho chàng trai chuyển phát nhanh, sau khi thấy chàng trai chuyển phát nhanh đi rồi, liền đóng cửa lại. Sau đó đi đến căn phòng chất đống thùng hàng chuyển phát nhanh, đem hết thảy đồ vật bên trong thu vào không gian, chỉ để lại một cái thùng nhỏ.

Kỳ Thương từ trong ngăn kéo lấy ra một cây kéo, cắt băng keo dán kín hộp ra, sau đó lấy ra một cái hộp tinh xảo từ bên trong. Kỳ Thương hưng phấn mở hộp ra, kết quả bên trong là một cái hộp khác nhỏ hơn. Kỳ Thương lấy cái hộp nhỏ đó ra, lại mở ra, bên trong lại là một cái hộp càng nhỏ hơn nữa. Đang lúc Kỳ Thương chuẩn bị tiếp tục mở hộp, nhìn xem đến tột cùng nó còn bao nhiêu cái hộp nữa thì, chuông cửa lại vang lên.