Trúc Mã Đẹp Trai Quẹo Về Nhà

Chương 3: Hotboy? Nam thần?

Giữa trưa, Sơ Nhất và Đồng Hoạ cùng nhau đến căng tin.

Không hổ là trường trung học tư thục tốt nhất ở thành phố Lâm Xuyên, ngay cả căng tin cũng được trang trí một cách đặc biệt.

Đang xếp hàng, ở phía cuối hàng đột nhiên vang lên tiếng hét chói tai! Ngay sau đó, toàn bộ căng tin trở nên náo loạn.

Đồng Hoạ ở bên cạnh quay đầu lại nhìn, lập tức hưng phấn, vô thức nắm lấy tay Sơ Nhất, "A a a, nhìn kìa Sơ Nhất, là Đường Cẩn, là Đường Cẩn đó!"

Sơ Nhất không cảm thấy hứng thú với người tên Đường Cẩn kia, bây giờ ánh mắt cô gần như dán chặt vào món sườn chua ngọt trong căng tin.

Cuối cùng, cô bị Đồng Hoạ làm phiền, lúc này mới hỏi: "Đường Cẩn là ai?"

Lời vừa dứt, xung quanh lập tức có hàng vạn ánh mắt bắn lên người cô. Sơ Nhất cảm thấy nhiệt độ xung quanh giảm xuống vài độ.

"Không phải chứ? Cậu không biết Đường Cẩn là ai á?" Đồng Hoạ kinh ngạc quay đầu lại nhìn cô, sau đó bắt đầu giúp cô phổ cập khoa học: "Ba anh ấy là cổ đông lớn nhất của trường trung học Thịnh An. Toàn bộ trường học này đều là của nhà họ."

"Ồ, hoá ra là phú nhị đại." Sơ Nhất thản nhiên nói.

"Suỵt, cậu nói nhỏ thôi." Đồng Hoạ lập tức bịt miệng cô lại, "Người ta không chỉ giàu có mà còn đẹp trai. Điều quan trọng nhất là, nghe nói chỉ số IQ của anh ấy là trên 200, hầu hết mọi người trong trường này đều là fan hâm mộ của anh ấy."

"Giỏi như vậy!" Cuối cùng Sơ Nhất cũng có một chút hứng thú. Nhưng, cũng chỉ là một chút mà thôi. Không sánh bằng món sườn xào chua ngọt của cô.

"Đó là đương nhiên. Nghe nói anh ấy vừa đoạt giải nhất Olympic Toán, không hổ là nam thần của tớ, anh ấy đẹp trai quá đi mất!" Đồng Hoạ lấy tay che mặt, trông như một cô gái mới chớm nở.

"Thật đáng tiếc..." Một lúc sau, Cố Sơ Nhất nhàn nhạt nói.

"Đáng tiếc cái gì?" Đồng Hoạ chớp mắt, nhìn về phía cô.

"Sườn xào chua ngọt đã bán hết rồi!" Sơ Nhất nhìn nước súp cuối cùng còn sót lại trên đĩa với vẻ mặt buồn bã cùng tiếc hận, lộ ra vẻ mặt tan nát cõi lòng.

"..."

Đồng Hoạ ngơ ngác nhìn cô.

Ai nói với cô về món sườn xào chua ngọt? Rõ ràng cô ấy đang nói về Đường Cẩn, Đường Cẩn, hotboy của trường này, nam thần của cô ấy, được chứ?

Sơ Nhất mặc kệ hotboy hay nam thần gì đó, không quan trọng bằng món sườn xào chua ngọt của cô.

"Dì ơi, cho con hai phần thịt kho tàu!" Sơ Nhất thấy không còn cách nào nữa, tức giận gọi hai phần thịt kho.

Giọng nói lớn đến mức át đi tiếng hò hét ầm ĩ trong căng tin, trong nháy mắt đã thu hút được sự khinh bỉ và khinh thường của mọi người.

Sơ Nhất cảm thấy thế giới tràn ngập ác ý, cô rất bình tĩnh nhận đĩa từ bác gái của căng tin, tìm chỗ ngồi xuống.

Lâm An Thuần nghe thấy tiếng thì nhìn sang, nhìn thấy Cố Sơ Nhất thì không khỏi nhướng mày, sau đó dùng cùi chỏ chọc vào cánh tay Đường Cẩn.

"Thấy không, là cô gái vừa rồi. Nghe nói cô ấy là học sinh mới chuyển đến hôm nay, vừa đến đã đánh bại nửa số nam sinh trong lớp. Chậc chậc, trông cũng rất xinh đẹp, không ngờ lại hung hãn như thế. Đúng rồi, tên cô ấy cũng hay lắm, tên là gì ấy nhỉ?"

Đường Cẩn cũng đã chú ý tới cô gái này từ lâu, nghe được lời này thì bất giác dừng lại.

Bên cạnh, Lâm An Thuần chợt nhớ ra, búng ngón tay nói: "Đúng rồi, tên là Cố Sơ Nhất. Cậu nói xem, có phải ba mẹ cô ấy sinh cô ấy lần đầu nên mới có tên như vậy không? Cũng bớt việc thật!"

"Cố Sơ Nhất?"

Đường Cẩn nhìn về phía cô gái vài lần, nhắc lại tên cô, biểu lộ trầm ngâm rồi quay người bước đi.

"Ể? Cậu biết cô ấy à?" Lâm An Thuần không khỏi nhướng mày. Đây là lần đầu tiên cậu ấy nghe thấy tên một cô gái từ miệng đối phương, trong mắt loé lên vẻ hóng hớt.

Giọng nói lạnh lùng của thiếu niên truyền đến từ phía trước: "Không biết!"