Trúc Mã Đẹp Trai Quẹo Về Nhà

Chương 2: Cô không muốn làm bạn với nam sinh yếu hơn mình!

Đối với chuyện con gái đánh nhau nên bị mời phụ huynh, ba Cố đã quen lắm rồi. Không những có thể ứng phó dễ dàng mà còn đúc kết được rất nhiều kinh nghiệm cho bản thân. Tóm lại, sau rất nhiều nỗ lực, cuối cùng ông cũng đã xoa dịu được chủ nhiệm lớp và phụ huynh của những học sinh kia.

Tất nhiên, quá trình này rất gian khổ và gập ghềnh, kết quả coi như tạm được.

Chỉ là, cuối cùng ông cũng bảo vệ được tư cách tiếp tục học tập của Sơ Nhất.

"SB~SB~SB~, bạn vốn là SB, nhưng ăn mặc rất ngầu, thậm chí còn leo lêи đỉиɦ núi để giả vờ để trở thành F.I.R, hãy vén quần áo lên, MỜI xem, chỉ cần nhìn thôi, là một con heo [oa]..." Bước ra khỏi văn phòng, Sơ Nhất ngân nga giai điệu này suốt đường về lớp.

Lớp 10-3.

Có tám nam sinh đi cùng cô, nhưng so với trước đây, họ nhìn cô với vẻ kính sợ.

Bạn cùng bàn mới của Sơ Nhất là một nữ sinh có khuôn mặt em bé, tên cũng rất đáng yêu, tên là Đồng Hoạ.

Thấy cô trở về, cô ấy lập tức quen thuộc kéo cô lại, bắt đầu nói: "Nhất Nhất, cậu không sao chứ, nghe nói cậu bị gọi phụ huynh? Tất cả đều do mấy tên Kỷ Hàn và Giang Hạo kia, rõ ràng bọn họ mắng chửi cậu trước, đánh thua mà không biết xấu hổ, còn dám gọi phụ huynh, tớ cảm thấy xấu hổ thay bọn họ. Nhưng mà, tư thế chiến đấu vừa rồi của cậu rất đẹp trai! Nếu cậu là con trai, chắc chắn tớ sẽ thích cậu."

Sơ Nhất nghiêm túc nói: "Không sao, dù là con gái thì cậu cũng có thể thích tớ, tớ sẽ không kỳ thị cậu đâu!"

"Đáng ghét!" Đồng Hoạ xấu hổ, lập tức khoác tay cô, "Phải rồi, buổi trưa chúng ta cùng đi ăn nhé! Tớ nghe nói hôm nay ở căng tin có món sườn xào chua ngọt!"

"Được!" Sơ Nhất gật đầu.

Tình bạn của các cô gái luôn rất nhanh chóng và không thể giải thích được.

"Này, Cố Sơ Nhất.” Đột nhiên có một giọng nói gọi cô.

Sơ Nhất xoay người, nhìn thấy một nam sinh đứng cạnh mình, trông có chút quen mắt. Hình như trước đó cậu ta đánh nhau với cô, à không, phải nói là, cậu ta là một trong tám tên bị cô cho ăn hành.

"Kỷ Hàn, cậu lại muốn ức hϊếp Nhất Nhất sao?" Đồng Hoạ nhìn thấy người tới, lập tức phồng đôi má tròn trịa, trừng mắt nhìn cậu ta.

"Đồng Hoạ, đừng nói nhảm, tớ tới đây để làm hòa với Sơ Nhất."

Nam sinh tên Kỷ Hàn nhìn Cố Sơ Nhất mà gãi gãi đầu, trên mặt hiện lên một tia nghi hoặc đỏ bừng, có chút mất tự nhiên nói: "Thật xin lỗi, lúc trước bọn tớ không nên mắng cậu là đứa con hoang không có mẹ, tớ thay mặt bọn họ xin lỗi cậu. Sau này chúng ta có thể là bạn bè được không?"

Sơ Nhất không muốn làm bạn với nam sinh yếu hơn mình, nhưng nghĩ đến ánh mắt tha thiết thuyết phục cô phải giữ mối quan hệ tốt với các bạn cùng lớp của ba Cố trước khi rời đi, cô phải xoắn xuýt một hồi mới thốt ra được hai từ trong kẽ răng: "Có thể!"

"Thật sao? Tốt quá!" Hai mắt Kỷ Hàn sáng lên, cậu ta ngồi xuống vị trí phía trước Sơ Nhất, quay người lại, hai tay bám vào lưng ghế, nói: "Cố Sơ Nhất, cậu đã học Taekwondo sao? Mấy động tác vừa rồi cậu thực hiện với bọn tớ rất tuyệt, cậu có thể dạy cho bọn tớ không?"

"Có thể, có thể." Sơ Nhất suy nghĩ một chút rồi nói: "Tuy nhiên, luyện Taekwondo là một việc rất khó khăn, các cậu có chắc chắn muốn học không?"

"Đương nhiên!" Kỷ Hàn không chút do dự gật đầu.

Là con trai, sao có thể không biết đánh nhau cơ chứ?

Điều quan trọng nhất chính là, họ thực sự đã thua một cô gái, nói ra cũng quá xấu hổ.

"Được rồi! Vậy sau giờ học, các cậu đợi tớ ở cổng trường nhé."

Hôm nay cô mới hứa với ba, sau này cô sẽ không tùy tiện đánh người nữa. Nhưng mà, có người chủ động muốn cô dạy, không trách được cô, phải không?