“Tít tít... Trải nghiệm tăng cường cảm giác nhập vai đã hoàn thành...”
“Tít tít... Cấp độ đánh giá nguy hiểm của ký chủ đã được cập nhật thành S, kích hoạt chế độ giám sát.”
“Tít tít... Thế giới trong sách đang tải, linh hồn đang được nhập vào... Nhập linh hồn thành công.”
Ầm.
Thanh niên tóc đen đột ngột mở mắt trên giường. Mồ hôi lạnh dưới thân anh thấm ướt tất cả quần áo.
“Nhiệm vụ thế giới hiện tại: Sư tôn lạnh lùng tìm cách sinh tồn. Yêu cầu nhân vật chính ngăn chặn đệ tử biến chất hủy diệt thế giới, hoặc thoát khỏi đệ tử để thoát thân. Yêu cầu bắt buộc của nhiệm vụ hiện tại như sau.”
“Không ngăn cản nam chủ, xoá bỏ!”
“Phá vỡ thiết lập nhân vật sư tôn lạnh lùng, xoá bỏ!”
Sau khi thông báo trên vang lên ba lần, Ninh Minh Muội cuối cùng cũng ngồi dậy khỏi giường. Lúc này tay anh chạm phải một vật, Ninh Minh Muội cầm vật đó lên, im lặng.
“Do ký chủ chống đối quá mạnh mẽ, đã xảy ra lỗi BUG khi tải thế giới.” Giọng nói máy móc nói.
“Nói đơn giản, đó là cặp kính của tao bị mày mang vào đây.” Thanh niên nói.
Thanh niên tóc đen lắc lắc cặp kính, mái tóc đen dài buông xuống hai bên khiến anh rất khó chịu, nên tiện tay vén một mớ tóc ra sau đầu. Anh theo thói quen đeo kính vào, hệ thống chu đáo chỉnh sửa cặp kính thành kính không độ.
— Làm gì có kiếm tiên cận thị, phải không?
Ninh Minh Muội lắc đầu, bình tĩnh quan sát xung quanh.
Hang tuyết.
Không phải căn phòng giống như hang tuyết, mà là hang tuyết thực sự.
Nói ngắn gọn là “nghèo”.
Mọi thứ trong tầm mắt đều là băng và một lượng rất ít đồ ngọc. Cái giường anh đang ngồi cũng là một chiếc giường băng ngọc —— chỉ dùng để tu luyện, tuyệt đối không có mục đích hưởng thụ.
Tuy nhiên Ninh Minh Muội biết chiếc giường ngọc này còn có một tác dụng khác. Đó là dùng để kiềm chế thân phận ẩn giấu của vị kiếm tiên này.
Thể chất lò luyện.
Bây giờ không phải lúc nói những điều này. Anh đứng dậy khỏi giường, cầm một chiếc đèn ngọc bên cạnh giường đi lại trong hang tuyết. Từ hang tuyết phía sau đến điện Tài Tuyết phía trước, toàn bộ căn nhà không thể nói là tối giản, chỉ có thể nói là nghèo nàn túng thiếu.
Ai bảo kiếm tiên chỉ ngồi thiền, chẳng quan tâm gì đến hưởng thụ bên ngoài... Lời nhắc nhở của hệ thống vẫn vang vọng liên tục trong đầu anh.
“Nhiệm vụ thế giới hiện tại nhiệm vụ thế giới hiện tại nhiệm vụ thế giới hiện tại.”
“Sư tôn lạnh lùng cầu sinh sư tôn lạnh lùng cầu sinh sư tôn lạnh lùng cầu sinh.”
Anh thậm chí còn bị điện giật một cái.
Còn chưa xong à.
Anh đành ngồi xuống chiếc ghế ngọc ở phòng sách trong hang tuyết, tay lơ đãng lật giở cuốn ngọc giản trên bàn. Hệ thống nói bên tai anh: “Nhiệm vụ hiện tại đã được phát hành: Đóng vai sư tôn (chế độ giám sát). Cấp độ nhiệm vụ: Cao nhất. Nếu ký chủ không quen thuộc, chúng tôi đề xuất ba con đường.”
“Thứ nhất, cảm hóa bằng tình cảm chân thành. Ký chủ trước khi xuyên không đã là giáo sư, sau khi xuyên không càng phải làm gương, nên dùng tấm lòng bao dung, phẩm đức cao thượng để cảm hóa tâm hồn của đệ tử hư hỏng.”
“Mày tưởng tao là giáo viên chủ nhiệm cấp hai à?”
“Thứ hai, nhổ cỏ tận gốc. Ký chủ nên đến bên cạnh nam chủ khi cậu ta còn nhỏ, giành được lòng tin của cậu ta, trở thành tri kỷ của cậu ta, cuối cùng một đao gϊếŧ chết cậu ta. Rủi ro của phương án này là xác suất thất bại cực cao. Nếu nam chủ sống sót, hậu quả không thể lường trước được.”
“Sức chiến đấu của tao chỉ có năm.”
Cái này có thể nói không?
“Thứ ba, cậu ta đuổi anh chạy. Ký chủ đóng cửa tu luyện ba trăm năm, giờ giải lao ra ngoài cày điểm thiện cảm của nam chủ. Trước khi công pháp của nam chủ trưởng thành, ký chủ nhanh chóng bỏ chạy, đến khi phi thăng, đến khi trò chơi kết thúc.”
“...Chậc. Ý mày là, tao phải ở đây hai mươi năm?”
Hệ thống: “Không chỉ hai mươi năm, có thể là một trăm năm.”
Ninh Minh Muội nhìn hang tuyết từ trên xuống dưới: “Ở một nơi có điều kiện sống cực kỳ tồi tệ như thế này... một trăm năm?”
Du học trong và ngoài nước hơn mười năm, tiến sĩ bảy năm, phấn đấu nửa đời người, trở về vẫn là nhà thô.