Chỉ là phản ứng của thanh niên này sau khi chấp nhận thực tế rằng mình không thể rời khỏi không gian này quả là kỳ lạ. Anh lịch sự yêu cầu hệ thống cho một chiếc macbook.
“Có thể đưa cho tôi cuốn tiểu thuyết đó dưới dạng PDF được không, cảm ơn.”
...Anh thậm chí không cần định dạng txt.
“Đừng quên tải Acrobat DC.” Anh thậm chí còn bổ sung thêm một câu.
Chiếc macbook được trao cho thanh niên. Sau đó, thanh niên ngồi xếp bằng ở đó và bắt đầu sử dụng chức năng ghi chú để viết và vẽ trên tệp PDF của cuốn tiểu thuyết... trong suốt năm tiếng đồng hồ. Trong thời gian đó, quả cầu ánh sáng vẫn không di chuyển. Nó nhìn tốc độ gõ phím của thanh niên ngày càng nhanh hơn... cho đến cuối cùng, tốc độ lăn chuột để lật trang cũng ngày càng nhanh hơn...
Cuối cùng, thanh niên dừng lại.
“Đã sẵn sàng chưa, ký chủ?” Hệ thống nói.
“Bài viết này cần được viết lại từ phần tóm tắt.” Thanh niên nói, cúi đầu xuống.
Hệ thống: “Cái đó gọi là đoạn văn ngắn giới thiệu.”
Thanh niên: “Và cả phần giới thiệu ban đầu nữa. Có nhiều tình tiết trong đó khiến người ta cảm thấy vô nghĩa.”
Hệ thống: “Cái đó gọi là ba chương đầu, không phải là introduction.”
“Lời thừa, nước bọt, khái niệm không rõ ràng, những chỗ cần số liệu thì lướt qua, không chứng minh, mô tả cảnh lớn cực kỳ tệ không bằng kết hợp với biểu đồ, khiến người ta hoàn toàn không có cảm giác nhập vai. Thậm chí cả tên chương cũng không thống nhất, chương một chương 2 3 bốn chương năm... Định dạng!! Định dạng đâu rồi?”
Hệ thống: “Không có điểm ưu nào sao?”
“Cách viết thuần nguyên bản giúp nó tránh được lỗi định dạng trích dẫn.”
Hệ thống: “Ít nhất anh đã đọc rất kỹ. Chúng ta bắt đầu thôi.”
“Tại sao lại chọn tôi?” Thanh niên nói.
Hệ thống: “Bởi vì anh đã học tiến sĩ bảy năm, ở bên cạnh thầy sớm chiều suốt bảy năm, sau đó lại trở thành trợ lý giáo sư. Kinh nghiệm phong phú, chắc hẳn đã học được cách trở thành một sư tôn xuất sắc. Hơn nữa hệ thống đã quan sát anh sáu ngày, anh trông có vẻ rất lạnh lùng.”
Mặc dù chưa thấy dáng vẻ của anh khi họp nhóm vào ngày thứ bảy.
Hơn nữa bảy năm vẫn không rời xa thầy, ngoài tình yêu còn lý do gì khác. Điều này cũng rất dễ đồng cảm với nam chủ nhỏ tuổi hơn trong truyện sư đồ truyền thống.
Chắc hẳn trong những ngày cuối cùng đó, chỉ cần nghĩ đến việc phải rời xa thầy, ký chủ sẽ không ngừng rơi nước mắt.
Hệ thống cổ lỗ sĩ nghĩ như vậy.
“...”
Cuối cùng thanh niên ngẩng đầu lên, nhìn hệ thống với vẻ mặt không cảm xúc.
Anh ném chiếc macbook trong tay về phía quả cầu ánh sáng, xoay người chạy về phía cánh cửa trắng nhỏ ở cuối phòng. Quả cầu ánh sáng bị đánh tan, hy vọng thoát khỏi đã ở trước mắt.
“A!”
Sau đó anh bị dòng điện từ dưới chân nổi lên đánh ngã.
Ninh Minh Muội ngã xuống đất, trừng mắt nhìn căn phòng trắng đang nhấp nháy ánh sáng đỏ. Giọng nói lạnh lùng của trí tuệ nhân tạo vang lên bên tai anh: “Đã nhận được yêu cầu: Tăng cường cảm giác nhập vai.”
“...”
“Vậy hãy bắt đầu với một bài tập tăng cường cảm giác nhập vai nào.”
...Chết tiệt.
Cảm giác đầu tiên truyền đến từ dưới chân là mất trọng lượng, sau đó là gió lạnh thổi tới. Những bông tuyết sương giá như lưỡi dao đập vào mặt Ninh Minh Muội với quy mô lớn. Ninh Minh Muội không thể mở mắt.
Tiếp theo là cảm giác đau đớn dữ dội.
Đau.
Mọi cơ quan, mọi tế bào trong cơ thể đều đang đau đớn.
Trong tầm nhìn mờ mịt máu, anh thấy một chàng trai áo trắng như tiên bị đày đang bước về phía mình.
“Sư tôn, vẫn khoẻ chứ?” Người đó mỉm cười.
Thanh kiếm dài đâm xuyên qua cơ thể anh, và xoay một vòng trong vết thương.
Anh không thể nói được gì nữa.
Hệ thống nói: “Đây cũng sẽ là kết cục của anh.”
...
Chỉ có linh hồn bị mắc kẹt trong cảnh tượng này của Ninh Minh Muội nói một câu.
Anh đau đến nỗi lông mày cũng run rẩy, nghiến răng: “Kết cục cái đầu cha mày.”
---------
Editor: Bắt đầu từ chỗ này là Ninh Minh Muội hết lịch sự với hệ thống rồi và xưng mày tao ở đây nhe =)))))