Tôi Muốn Bá Tổng Này!

Chương 2: Phí dịch vụ cho anh!Thành phố A.

Trên tầng cao nhất của một tòa nhà văn phòng hai mươi tầng, trong phòng làm việc của CEO, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi!

Phía trước văn phòng có một dãy cửa sổ sát đất khổng lồ, rèm kéo sang hai bên, để ánh nắng tự do chiếu vào. Mặc dù đang là ngày hè nắng gắt, mặt trời chói chang ở trên không, nhưng nhiệt độ bên trong văn phòng chợt giảm mạnh, lạnh như giữa mùa đông!

Trợ lý Becky nơm nớp lo sợ báo cáo công việc, sau đó lấy thiệp mời ra, cẩn thận đưa cho người đàn ông đối diện, "Chủ tịch, đây là thiệp mời từ Công ty Quốc tế M. Họ nói vào thứ Hai tuần sau, công ty họ sẽ tổ chức lễ kỷ niệm 50 năm thành lập công ty tại khách sạn Đế Đô, mời ngài đến tham dự. Chủ tịch, mời ngài xem."

Nói xong, cô ấy nín thở, hơi ngước mắt, lén quan sát phản ứng của đối phương, lại phát hiện người đàn ông đối diện đang cau mày, trong đôi mắt sâu lạnh lùng hiện lên ánh lửa đang nhảy múa, Becky không khỏi rùng mình, ngay cả lưỡi cũng không nhịn được mà liên tục thắt nút, "Chủ, chủ tịch, tôi, tôi... tôi đã làm gì sai sao?"

Chờ nửa ngày, cuối cùng người đàn ông đối diện cũng ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: "Cứ để đồ xuống, cô ra ngoài trước đi!"

"Vâng!"

Không có trách cứ như dự liệu, Becky ngay lập tức có cảm giác như mình đã trốn thoát. Đặt thiệp mời trong tay xuống, kiềm chế xúc động co cẳng chạy trốn, từng bước một ra khỏi văn phòng!

Khoảnh khắc cánh cửa văn phòng đóng lại, cô ấy giống như kiệt sức, dựa vào cánh cửa phía sau, hít một hơi thật sâu, lúc này mới bình tĩnh lại và trở lại vị trí của mình!

Hôm nay chủ tịch thực sự rất đáng sợ!

Không biết ai lại không có mắt, thế mà lại chọc CEO của bọn họ. Vốn dĩ anh đã rất lạnh lùng, bây giờ càng giống như một quả bom hẹn giờ có thể phát nổ bất cứ lúc nào, khiến mấy trăm người trong công ty ở trong tình trạng nước sôi lửa bỏng suốt cả buổi sáng!

Họ rất sợ mình sơ ý làm sai điều gì đó, khiến CEO càng thêm tức giận!

Người đàn ông trong văn phòng luôn mang vẻ mặt u ám, bất kể là trước khi người kia bước vào hay sau khi người kia rời đi.

Tóm lại, từ lúc bước vào văn phòng, ngoài vẻ mặt lạnh lùng, đằng đằng sát khí, sự giận dữ không hề che giấu, thì không còn biểu hiện nào khác.

"Người phụ nữ đáng chết, tốt nhất đừng để tôi gặp lại em!"

Cuối cùng, người đàn ông cũng bộc phát, gầm lên một tiếng. Ngay sau đó, một vật gì đó bị ném ra ngoài, lăn lộn trên sàn mấy vòng, cuối cùng nằm lặng yên trong một góc văn phòng.

Nếu nhìn kỹ, có thể thấy đó là một cuộn giấy bút bị vò nhàu, còn có một tờ tiền 100 tệ màu đỏ. Vì nắm quá lâu và quá chặt nên nó đã nhăn nhúm, không còn hình dạng.

Những lời mà chủ nhân ban đầu của tờ giấy nói vẫn văng vẳng rõ ràng bên tai anh, giống như giọng nói của ma quỷ: "Được rồi, tôi công nhận anh không phải ED. Thấy đêm qua anh ra sức biểu hiện tốt như vậy, đây là phí dịch vụ dành cho anh, không cần trả lại đâu!"

Ngồi trên ghế văn phòng, vẻ mặt Diệp Tử Hoặc vặn vẹo lần thứ N!

Phí dịch vụ?

Người phụ nữ chết tiệt đó dám trả phí dịch vụ cho anh?

Nghĩ Diệp Tử Hoặc anh là ai?

Là tên bồi bàn trong quán bar?

Anh đường đường là chủ tịch của tập đoàn Đế Đô, có tài sản hàng trăm triệu đô, là ông hoàng độc thân có giá trị nhất thành phố A, hơn nữa, trong tạp chí "Trào lưu", anh còn là người được bình chọn là đối tượng phụ nữ muốn kết hôn nhất và phát sinh tình một đêm nhất thành phố A. Mà một đêm của anh, chỉ có giá vỏn vẹn 100 tệ?

Người phụ nữ kia, rõ ràng là cố ý xúc phạm anh!

Không ai có thể làm anh tức giận rồi trốn thoát một cách an toàn. Tốt nhất là người phụ nữ kia nên cầu nguyện đừng gặp lại anh!

Nếu không, cô nhất định sẽ phải trả giá đắt vì dám xúc phạm anh...