"Không được! Em gái là của con!" Trình Đình Lộ dứt khoát từ chối, hai tay bế cô bé lên, chạy như bay vào phòng mình.
Kiều An Hạ:......
Thắng nhóc này, sợ là không phải làm chuyện tốt!
Tay đột nhiên bị ngứa, phải làm sao bây giờ? ? ?
Trong phòng, Trình Đình Lộ chuyển tất cả đồ chơi từ nhỏ tới lớn của mình, bao gồm cả những món đồ chơi phiên bản giới hạn mà anh thường không nỡ lấy ra, tất cả đều chất đống trước mặt cô bé, nói như thể đang hiến báu vật: “Những thứ này đều là của anh, em muốn chơi gì cũng được."
Trình tiểu thiếu gia vô cùng hào phóng với món đồ chơi mới của mình.
Nhìn đồ chơi lấp đầy nửa căn phòng trước mặt, Tiểu Vãn Sinh càng ngày càng khẳng định, anh trai này là người tốt.
Mẹ viện trưởng nói, những người bạn tốt nên biết chia sẻ, nếu cô chơi đồ chơi của anh trai, cô cũng nên cho anh trai chơi đồ chơi của mình.
Vì thế, cô giao con thỏ trong tay cho đối phương, nói: "Cám ơn anh trai, anh cũng có thể chơi với con thỏ của em."
Trình Đình Lộ nhìn con thỏ nhồi bông trong tay cô, nó đã được giặt sạch, có màu trắng. Mặc dù anh thích đồ vật mềm mềm, nhưng mà, so với đồ chơi, anh thích chơi với... người hơn.
Trình Đình Lộ: “Anh không muốn chơi với thỏ.”
Thôi, có người chơi cùng là đủ rồi.
"Ừm, nhưng Sinh Sinh chỉ có thỏ thôi.” Cô bé tỏ ra bối rối.
Trình Đình Lộ giơ tay xoa xoa cái đầu bù xù của cô bé và nói: “Anh trai không có đồ chơi, nhưng anh trai có thể chơi với Sinh Sinh.”
"Thật sao?"
Tiểu Vãn Sinh ngẩng đầu lên, đôi mắt to trên khuôn mặt trắng sứ nhìn lướt qua Trình tiểu thiếu gia trước mặt, cô bỗng nhiên kiễng chân lên, hôn lên mặt anh trai: "Anh trai, anh đúng là người tốt."
Khi đối phương đến gần, mùi thơm của sữa thoang thoảng xộc vào mũi, rất ngọt ngào, rất dễ ngửi.
Giống như vị của sữa đường.
Môi cô gái nhỏ thơm thơm mềm mềm, giống như thạch. Cảm giác in hằn trên mặt cậu là... Tê tê dại dại.
Giờ phút này, trong lòng thiếu niên như bị mèo con cào nhẹ, ngứa ngáy.
"Soạt ——" một cái, mặt cậu đỏ lên.
Thấy mặt cậu đỏ như mông khỉ, Tiểu Vãn Sinh không khỏi chớp chớp mắt, trên mặt hiện lên vẻ lo lắng: "Anh ơi, anh bị bệnh sao?”
"Khụ khụ..."
Trên mặt Trình tiểu thiếu gia hiện lên vẻ không được tự nhiên, che giấu nói: "Anh Tiểu Lộ không sao đâu! Anh Tiểu Lộ nóng quá."
"À!" Cô gái nhỏ không hề nghi ngờ.
Trình Đình Lộ nhìn chằm chằm cô bé trước mặt, càng cảm thấy món đồ chơi mới này không tệ, thơm thơm mềm mềm, cậu càng quyết tâm giấu cô bé để chơi một mình.
Vì dỗ dành đối phương, cậu xua tay nhỏ nói: "Em thích gì thì mang về mà chơi. Anh Tiểu Lộ đều cho em!"
Lần đầu tiên trong đời, Trình tiểu thiếu gia rộng lượng như vậy.
Nếu những người bạn khác ở đây, họ chắc chắn sẽ rất ngạc nhiên.
Phải biết, tên mập họ Lục nhà bên cạnh muốn mượn những món đồ chơi này đã lâu nhưng cậu vẫn không đồng ý.
Đặc biệt là những bộ mô hình phiên bản giới hạn, thường không muốn người khác chạm vào.
Hiện tại cậu lại còn hào phóng nói muốn cho đi, hoàn toàn không giống phong cách thường ngày của cậu.
Kỳ thực, sau khi nói xong, Trình Đình Lộ cũng có chút hối hận. Cậu còn chưa chơi chán mấy món đồ chơi đó, đặc biệt là những bộ sưu tập có giới hạn, cậu thực sự không nỡ cho đi.
May mắn thay, cô bé trước mặt lắc đầu từ chối: “Cảm ơn anh trai, nhưng Sinh Sinh không cần.” Mẹ viện trưởng nói, không thể tùy tiện lấy đồ của người khác.
Trình tiểu thiếu gia nghe được lời này thì không khỏi âm thầm thở phào nhẹ nhõm.