Kết quả là, thằng nhóc thúi chạy nhanh hơn thỏ, biến mất trong chớp mắt.
Kiều An Hạ:......
Quả nhiên đứa con trai được sinh ra là để đòi nợ.
Vẫn là con gái tốt hơn!
Nghĩ tới cô bé dễ thương nhà bên, trong lòng Kiều An Hạ không khỏi lại bắt đầu bồn chồn.
Đáng tiếc, lúc sinh ra tên nhóc thúi kia ăn đau khổ lớn, dù có nói gì đi nữa, đồng chí lão Trình cũng không đồng ý cho bà sinh thêm một đứa nữa.
Không phải bà không thầm nghĩ biện pháp, nhưng đã nhiều năm như vậy, bà vẫn không có thai lần nữa.
Đời này, e là không có duyên với con gái!
Càng nghĩ càng đau lòng! ! !
Nhà họ Lục bên cạnh.
"Bác trai Lục, bác gái Lục!" Trình Đình Lộ từ trong sân nhà mình đi ra, lao một mạch vào nhà bên cạnh.
"Nghe nói nhà bác có một em gái nhỏ đến chơi, con đến xem em ấy ạ." Hai nhà là hàng xóm nhiều năm, quan hệ rất tốt, Trình Đình Lộ vào nhà bên cạnh như nhà của mình.
Quả nhiên, Tống Dao nhìn thấy đối phương thì không khỏi cong môi, ngay cả Lục Trình cũng lộ ra vẻ ôn hoà hiếm có: "Tiểu Lộ đấy à, lại đây, bác Lục giới thiệu cho con, đây là em gái nhỏ mới tới nhà bác, tên là Sinh Sinh, sau này con bé sẽ sống ở nhà bác Lục. Con là anh trai, sau này phải chăm sóc em gái nhiều hơn nhé!"
"Bác Lục, bác cứ yên tâm, con nhất định sẽ chăm sóc em gái thật tốt." Ánh mắt Trình Đình Lộ lập tức rơi vào cô bé bên cạnh.
Cô bé rất nhỏ!
Vừa mềm mại vừa đáng yêu.
Chạm vào sẽ thoải mái lắm.
Trình Đình Lộ không khỏi cảm thấy ngứa ngáy.
Nhìn cô gái nhỏ chỉ cao đến ngực mình, cậu tự dưng cảm thấy tự hào vì mình là anh trai.
Cậu ưỡn ngực, nghiêm túc nói: "Cô bé, sau này em phải gọi anh là anh Tiểu Lộ, biết chưa?"
Đôi mắt to ướt sũng của Tiểu Vãn Sinh nhìn anh trai xinh đẹp đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, nhu thuận đáp: “Anh Tiểu Lộ?”
Cái tên nhẹ nhàng và đáng yêu như vậy, chắc anh trai này là người tốt nhỉ?
Trình Đình Lộ sáng mắt nhìn cô bé trước mặt.
Oa, thật dễ thương!
Giống như con chó của nhà tên mập họ Lục bên cạnh.
Nhưng tên đó mới về quê, còn mang theo con chó về, khiến cậu gần đây không thể chơi với chó được!
Cuộc đời, đúng là cô đơn như tuyết!
Tay Trình Đình Lộ càng lúc càng ngứa, cuối cùng cậu không khỏi vươn tay ra, cười híp mắt dỗ dành: "Lại đây, bắt tay." Sau khi nói xong, cậu mới biết mình nhầm đối tượng, đây không phải là con chó nhà bên cạnh, lập tức cười lớn, bình tĩnh đổi lời: "Lại đây, nắm tay."
Tiểu Vãn Sinh:......
Sao anh trai này nhìn lạ thế?
Tuy nhiên, mẹ viện trưởng đã nói, đến nhà mới phải hòa thuận với mọi người, phải ngoan ngoãn, như vậy mọi người mới thích cô.
Vì vậy, Tiểu Vãn Sinh chớp chớp đôi mắt to đen láy rồi duỗi đôi tay nhỏ nhắn mềm mại ra.
"Ngoan quá!" Trình Đình Lộ siết chặt bàn tay nhỏ nhắn còn mềm mại hơn cả bàn chân chó của cô, cười híp mắt.
Thật tốt, chú chó nhà bên không có ở nhà, cuối cùng cậu cũng có đồ chơi mới!
Tiểu Vãn Sinh nhìn sắc mặt đối phương, trong lòng có một loại cảm giác kỳ quái.
Tại sao anh trai này lại cười giống bà ngoại sói trong Cô bé quàng khăn đỏ vậy?
Nhìn kỹ lại, khuôn mặt của anh trai đã trở lại biểu cảm bình thường.
Tiểu Vãn Sinh chớp chớp mắt, nhất định là cô nghĩ nhiều rồi!
Anh trai xinh đẹp như vậy, chắc chắn phải là người tốt.