Tuyệt Thế Tiểu Oan Loại

Chương 4

Lạc Nhân Ấu lúc này không thể nói chuyện được, chỉ có thể há miệng phát ra những âm thanh vô nghĩa "A Ba A Ba", trông vừa ngây ngô lại vừa ngờ nghệch.

Nàng thực sự cảm thấy bực tức!

Nàng vốn dĩ đã không hiểu gì về thế giới này, càng không biết phong ấn cuối cùng là có cái gì đặc biệt. Chỉ khi nghe được hai người kia đối thoại nàng mới nhận ra thứ này có bao nhiêu đáng sợ.

Phong ấn không chỉ liên quan đến việc che giấu, mà cái tên "Long Sát Thập Phong" nghe thôi đã không đơn giản rồi, hiển nhiên không phải là thứ có thể dễ dàng giải trừ được.

Hơn nữa theo như màn hình hệ thống cho thấy, nàng là bị người ta ném xuống từ độ cao mười vạn mét...

Mười vạn mét à!

Đây chẳng phải là tầng khí quyển sao?

Câu chuyện về cuộc đời to lớn nhưng có một khởi đầu địa ngục này, nàng thật sự không muốn ở lại cuộc sống rác rưởi này thêm một giây nào!

Nhưng trước khi quyết định, bụng nàng lúc này lại cồn cào vì đói.

Lạc Nhân Ấu tiến lên một bước kéo ống quần của Dạ Từ. Ban đầu nàng nghĩ chỉ cần làm nũng một chút, nhưng khi kéo mạnh một cái ——

"Xoẹt!"

Nàng đem ống quần của Dạ Từ xé toạc ra một cái lỗ lớn.

【Dạ Từ sinh ra tâm tình chập chờn, điểm tích lũy +1】

【Dạ Từ sinh ra tâm tình chập chờn, điểm tích lũy +1】

Một màn hình hiện lên!

Dạ Từ cúi đầu nhìn, thấy quần áo của mình bị rách, quần của mình cũng bị xé thành ra một cái lỗ.

Quả thật là...

Lạc Nhân Ấu ngơ ngác đến ngây người, nàng muốn giải thích là nàng không hề cố ý.

Nhưng khi mở miệng cũng chỉ bi bô: "A Ba A Ba! Aba ~!"

Nàng trở nên gấp gáp, nàng càng lo lắng lại càng dùng sức kéo mạnh hơn.

"Xoẹt!"

Nàng lại xé rách một chỗ nữa, hai bên trái phải ống quần xuất hiện hai cái lỗ một lớn một nhỏ.

【Dạ Từ sinh ra tâm tình chập chờn, điểm tích lũy +1】

【Dạ Từ sinh ra tâm tình chập chờn, điểm tích lũy +1】

Màn hình lại hiện lên...

Thanh âm tức giận của Dạ Từ truyền đến: "Cút!"

Hắn phất tay đem Lạc Nhân Ấu ném bay đi.

Lạc Nhân Ấu cảm giác mình bay lơ lửng trên không trung rồi đâm mạnh vào một cây tùng lớn khiến cả thân cây với đường kính một mét vỡ vụn, cây đại thụ rơi xuống nền tuyết phát ra tiếng động lớn, cành lá rơi lả tả khắp nơi.

Rầm ——

Cây thông lớn bị đυ.ng đổ xuống rừng, giống như quân bài domino kéo theo một chuỗi hiệu ứng liên hoàn, cây cối đổ theo hàng loạt.

Lạc Nhân Ấu từ trong đống tuyết đứng lên, phủi mông một cái giống như không có việc gì, trong đầu chỉ nghĩ đến việc vải vóc của bộ y phục kia sao lại kém chất lượng như vậy?

Các tướng lĩnh gần đó ai nấy đều nhìn sang, khuôn mặt của mọi người đều lộ vẻ ngạc nhiên.

Đứa nhỏ này bị ném mà không chết?

【Biên Cốc biểu thị chấn kinh, điểm tích lũy +5】

【Yến Phù Đồng biểu thị chấn kinh, điểm tích lũy +2】

【...】

Dạ Từ không cống hiến bất kỳ điểm tích lũy nào, bởi vì việc quăng một con gấu nhỏ như nàng không phải là chuyện gì đáng kể.

Mặc dù hắn đã lưu lại một chút sức lực, nhưng người bình thường khi bị ném với tốc độ như vậy ít nhất cũng phải hộc máu không thì cũng bị nội thương.

Lạc Nhân Ấu không chỉ không bị thương, mà việc đầu tiên khi nàng đứng lên là phủi tuyết trên người xuống.

Ánh mắt Dạ Từ lóe lên, cảm thấy thể chất của đứa trẻ này không hề tầm thường!

Hắn nhìn xuống bộ y phục của mình bị xé rách ba chỗ, tâm tình một lần nữa càng thêm bực bội.

Bộ y phục này nhìn qua trông có vẻ nhẹ nhàng nhưng thực tế nó được làm từ loại vải có tên "khinh vũ huyền y", nó hiếm đến mức cả hoàng thất Bắc U Quốc cũng không có được, đao thương bất nhập, độc hỏa bất xâm.

Nhưng hết lần này tới lần khác lại bị móng vuốt của đứa trẻ này xé rách, một cú chộp là một cái lỗ...

Lúc này Lạc Nhân Ấu đã hiểu rõ nguồn gốc đối với điểm tích lũy, đơn giản mà nói là khi nàng gây ra cảm xúc mạnh mẽ cho người khác thì tất cả những biến động tâm lý đó đều chuyển thành điểm tích lũy cho nàng.

Cùng một sự kiện nhưng với những người khác nhau, biểu hiện cảm xúc và mức độ biến động cũng sẽ khác nhau, dẫn tới điểm tích lũy cao thấp cũng không giống nhau.

Hệ thống này có lợi thế ở chỗ là có thể thấy tất cả những điều này, thậm chí còn có thể suy luận ngược lại tâm lý của đối phương.

Ví dụ như nữ tướng Yến Phù Đồng kia, tuy nhìn cao lớn thô kệch nhưng khả năng chịu đựng rất mạnh, đến giờ chỉ có 2 điểm tích lũy, hiển nhiên không phải là đối tượng có thể dễ dàng công lược.

Những người khác tích góp nhiều lắm cũng chỉ có 3 điểm, số lượng cũng không nhiều.

Có thể thấy được đây là một đội quân được huấn luyện nghiêm chỉnh!

Người có cống hiến lớn nhất chính là Biên Cốc, cảm xúc của người này luôn biến động rất lớn, mỗi lần đều là 5 điểm.

Về phần Dạ Từ, mặc dù thường xuyên có điểm tích lũy từ hắn nhưng mỗi lần cũng chỉ có 1 điểm, có thể do tác động không quá mạnh hoặc vì hệ thống cũng không thể đo lường được tâm lý của hắn.

Có lẽ đối với hắn mà nói thì nàng chỉ là một con ruồi phiền toái chăng?

À không, cũng có thể là con gấu con dễ dàng bị bóp chết bất cứ lúc nào.

Lạc Nhân Ấu vừa suy nghĩ làm cách nào để biết Biên Cốc là ai, vừa nhẩm tính toán số điểm tích lũy của mình, lúc này tổng cộng được 35 điểm.

Nàng quay đầu nhìn hàng cây đổ ngổn ngang trên nền tuyết, thầm nghĩ rằng uy lực này so với đại pháo cũng không thua kém gì, chỉ là dùng để đánh nàng thì cũng quá lãng phí rồi?

Nhìn lại bản thân một chút, chân nhỏ tay ngắn nhưng không hề bị thương.

Lạc Nhân Ấu ngộ ra, có lẽ nàng là trời sinh có thần lực!

Nàng nhấc chân ngắn ngủi lên nhỏ bước cộc cộc chạy đến trước mặt Dạ Từ.Lần này nàng thông minh hơn rồi, không kéo y phục người ta mà đứng ngay trước mặt hắn cố gắng "A Ba A Ba" gì đó, còn không ngừng khoa tay khoa chân lung tung.

Dạ Từ nhíu mày: "Ngươi muốn ta giúp ngươi giải khai "Long Sát Thập Phong?"

Lạc Nhân Ấu: "Aba! Aba!"

Dạ Từ: "Ta không giải được."

Lạc Nhân Ấu: "Aba?"

Dạ Từ bình tĩnh nói: "Mở phong ấn cần điều kiện rất khắt khe, ta phải dùng mười năm tuổi thọ để đổi lấy việc gỡ chiếc đinh đầu tiên cho ngươi ."

Lạc Nhân Ấu: "..."

Một chiếc đinh mất mười năm tuổi thọ, vậy chẳng phải mười chiếc là một trăm năm sao?

Lạc Nhân Ấu hai mắt trừng lớn, nhưng rất nhanh ánh mắt liền trở nên mù mịt.

Tiêu rồi, không có giải pháp.

Đời người có mấy cái mười năm đâu?

Dù là dị giới đi nữa cũng không thể thay đổi!

Trên đời này có ai lại nguyện ý dùng cả cuộc đời để mở phong ấn cho nàng đây? Như vậy cũng không đủ, nếu có thể giải cũng cần mạng của hai người để đổi lấy.

Nàng cúi thấp đầu buồn bã, tâm tình khổ sở, mũi mỏi nhừ, ủy khuất đến mức muốn khóc.

Nam nhân trước mắt này mặc dù đeo mặt nạ không biết đẹp hay xấu, hắn còn đánh vào mông nàng và hất văng nàng ra xa, nhưng hắn lại dùng mười năm tuổi thọ để giúp nàng trừ bỏ một chiếc đinh trấn phách.

Là nàng không biết quý trọng...

Dạ Từ nhìn nàng trầm mặc rất lâu, cuối cùng vẫn chau mày, đưa tay ra.

Ba!

Hắn rút một chiếc đinh trấn phách đầu tiên trên lưng nàng!

Rút ra cảm giác còn đau hơn lúc đóng vào, đau đến mức đầu óc nàng trống rỗng, toàn thân đổ đầy mồ hôi.

Nhưng ngay sau đó nàng cảm nhận được một cảm giác nhẹ nhõm mà trước nay chưa từng có, như thể có thứ hì đó phá thể mà ra, lại được thấy ánh mặt trời!

Dạ Từ mân mê chiếc đinh trấn phách trong tay, nhìn Lạc Nhân Ấu với vẻ nghiền ngẫm.

Lạc Nhân Ấu cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, ngạc nhiên ngẩng đầu.

"Ngươi rút ra rồi sao? Không phải nói mất mười năm tuổi thọ sao? Sao lại có thể rút ra dễ dàng vậy?"

Lạc Nhân Ấu cũng hoài nghi nhân sinh!

Vì một giây trước nàng còn muốn khóc một giây sau chiếc đinh liền được rút ra. Lúc này mũi nàng chua xót, cảm giác khóc nghẹn, cảm xúc hỗn tạp, nàng không thể rơi nước mắt!

Hai cảm xúc đối lập xung đột bên trong nàng——

Nàng thổi ra một cái bong bóng nước mũi.

Dạ Từ đang thưởng thức chiếc đinh màu đen trong tay liền dừng lại, dưới lớp mặt nạ lông mày của hắn nhíu lại, hiện lên sự dữ tợn rõ ràng.

【Dạ Từ biểu thị chán ghét, điểm tích lũy +2】

2 điểm? !

Nàng tưởng +1 là cực hạn của hắn rồi, đồng thời còn xuất hiện cảm xúc rõ ràng như vậy nữa!

Lạc Nhân Ấu lúc này cũng hiểu ra rằng cái người này có vấn đề về tâm lý, Dạ Từ có bệnh thích sạch sẽ.