Tiểu Đệ Của Vạn Nhân Mê Cũng Là Vạn Nhân Mê

Chương 30: Gặp lại Kiều Giai

Ngày hôm sau, lúc Giang Sách thức dậy, cậu nhìn mình trong gương, mái tóc mềm mại xõa ra trước trán và sau tai, cậu cảm thấy bản thân trông thật giống một nghệ sĩ.

Có lẽ vì gần đây đã ăn uống đầy đủ, cơ thể cũng khá hơn nên cậu bé trong gương đã khác hơn so với lúc cậu mới xuyên qua, không còn rụt rè mà trở nên ngay thẳng, tự nhiên hơn.

Giang Sách chuẩn bị hôm nay đi cắt tóc, sở dĩ cậu chậm chạp việc cắt tóc như vậy là bởi vì cửa hàng tiện lợi cung cấp dịch vụ trong ngày nên nếu cậu đến đó sau giờ học có thể sẽ không kịp, lần trước là do bị Tống Triều Văn kéo đi học phụ đạo nên cũng chưa có đi cắt được.

Hai ngày này thời tiết rất đẹp, trời tối đã hơi muộn hơn một chút, Giang Sách dự định sau khi tan trường sẽ chạy đến tiệm cắt tóc để thử vận

may. Biết đâu có thể bắt kịp được thợ cắt tóc trước khi hắn ta bỏ về.

Giang Sách chào Quan Tinh La, sau khi tan trường liền cưỡi xe đạp công cộng rời đi, Quan Tinh La nhìn cậu nhưu có điều muốn nói nhưng lại thôi.

Giang Sách biết Quan Tinh La muốn nói gì, chẳng qua là đi cùng cậu tới chỗ lấy xe hoặc giúp cậu tìm thợ cắt tóc mà thôi, cậu liền mỉm cười từ chối mọi việc.

Vừa tan học, Giang Sách là người đầu tiên lao ra khỏi lớp, đón một chiếc Rolls-Royce công cộng có vẻ khá mới rồi lao tới khu tiện ích.

Ngoài tiệm làm tóc, các điểm dịch vụ tiện ích còn bán nồi, dao, đồ tạp hóa chủ yếu phục vụ người già trong cộng đồng, giá cả thấp, tay nghề tầm thường nên giới trẻ thường không thích đến.

Giang Sách đang đạp xe trên đường, mặt trời lặn đang tỏa ra những tia sáng nhỏ xíu, phủ lên vạn vật một lớp màu đỏ vàng rực rỡ, cả thế giới sáng ngời như một bức tranh sơn dầu.

Cảnh tượng này khiến cậu nhớ lại ngày đầu tiên đến trường, khi bản thân đang đạp xe như thế này và cuối cùng gặp phải tên trùm trường Kiều Giai đang dẫn đầu một nhóm người từ trường trung học cơ sở số 6 đến đánh nhau với một trường trung học dạy nghề.

Kiều Giai ngày hôm đó yêu cầu cậu ở lại, nhưng cậu liền tìm cơ hội lẻn đi báo cảnh sát. Sau đó cũng không phát hiện động tĩnh gì, có lẽ nhà trường đã trấn áp chuyện này.

Kiều Giai học khác lớp với cậu và cũng rất ít khi đến trường, chỉ cần cậu để ý một chút thì không dễ gì gặp được hắn ta ở trường.

Nhưng Kiều Giai là một trong những nhân vật công chính trong tiểu thuyết gốc, và anh ấy chắc chắn sẽ có tiếp xúc với Quan Tinh La trong tương lai.

So sánh với học bá như Tống Triều Văn, Giang Sách không thích những tên xã hội đen chuyên gây rối.

Nhưng cậu thích cái gì không quan trọng, có lẽ Quan Tinh La thích kiểu phóng túng này thì sao.

Giang Sách vừa đạp xe vừa suy nghĩ lung tung thì đột nhiên bánh xe lắc lư, đầu xe lệch sang một bên làm cậu không thể điều khiển được.

Thấy mình sắp mất kiểm soát mà ngã ra đường, Giang Sách siết chặt thắng xe, nhanh chóng đặt chân xuống đất rồi nhanh chóng dừng lại.

Dù vậy, toàn bộ chiếc xe đạp đã nghiêng sang một bên và suýt ngã xuống đất.

Giang Sách còn đang hoảng hồn trước tình huống vừa rồi, còn đang không ngừng cảm thấy may mắn trong lòng thì nghe thấy có tiếng gọi cậu từ bên cạnh truyền tới.

"Này."

Giang Sách quay đầu lại, liền nhìn thấy thiếu niên không mặc đồng phục đang đứng một bên, trong tay ném những viên đá nhỏ, vẻ mặt cà lơ phất phơ, cổ áo mở ra, để lộ ra cần cổ và bộ ngực rắn chắc nào đó.

Tim Giang Sách đập thình thịch.

Tại sao cậu lại gặp phải Kiều Khải?

Kiều Khải nghịch đá, ánh mắt sắc bén nhìn cậu từ trên xuống dưới, chặc lưỡi nói: “Cuối cùng cũng bắt được cậu rồi.”

... Anh ấy luôn thích nói những câu như thế này. Giang Sách giữ xe đạp của mình tại chỗ và nhận ra rằng chính Kiều Giai đã dùng đá ném vào bánh xe của cậu, khiến cho cậu bị mất thăng bằng và suýt ngã.

Giang Sách đột nhiên có chút tức giận nói: "Rất nguy hiểm đó có biết không, cậu muốn gϊếŧ người có đúng không?"

Kiều Giai chế nhạo: "Lần trước là cậu gọi cảnh sát phải không? Tôi còn chưa tìm cậu tính sổ thì cậu đã tự đưa mình tới cửa rồi."

Giang Sách sửng sốt một chút, nhưng cũng dám làm dám chịu, cũng không phủ nhận: "Đã lâu như vậy rồi mà cậu vẫn còn chưa bỏ qua được sao.”

Tôi không nói cũng không sao, nhưng Kiều Giai đã tức giận đến mức bốc khói.

Vào ngày đầu tiên đến trường, anh hẹn với những tên ngốc ở trường trung học dạy nghề để đánh nhau. Giữa đường anh lại gặp phải một nhóc học sinh của trường trung học số 6, thấy học sinh đó ở một mình, anh nghĩ mình nên che chở cho cậu ta một chút, dù sao cũng là cùng trường nên sẽ không để cho cậu bị lũ ngu bên kia đánh, nên bắt học sinh đó đứng đợi ở một bên.

Vậy mà tên nhóc đó không hề biết ơn anh, không những bỏ chạy mà còn gọi cảnh sát.