Tiểu Đệ Của Vạn Nhân Mê Cũng Là Vạn Nhân Mê

CHương 29: Giang Sách làm bóng đèn

 Tống Triều Văn Văn đưa tay đỡ cậu từ trên mặt đất đứng dậy, cười nói: "Học hành tiêu hao rất nhiều sức lực, để anh mời em một bữa cơm nhé."

Dạy kèm và mời ăn cơm đã trở thành một truyền thống tốt đẹp của Tống Triều Văn.

Tống Triều Văn căn bản là buổi tối không về lớp tự học nữa, đưa hai người bọn họ đi ăn tối.

Quả nhiên là học bá đứng đầu toàn khối có khác, được giáo viên ưu đãi hơn người khác rất nhiều.

Họ chọn quán lẩu ở trước cổng trường.

Trong cái se lạnh đầu xuân, ăn một bát lẩu nóng hổi giống như là thiên đường nơi hạ giới vậy.

Quán lẩu này hoạt động kinh doanh luôn rất tốt, học sinh đến ăn rất nhiều. Lúc này, học sinh cao trung năm nhất đã tan học, học sinh năm 2, năm 3 vẫn còn trong lớp nên cũng không có nhiều người và cũng không có đông đúc như thường lệ.

Bà chủ nhìn thấy ba sinh viên đẹp trai bước vào cửa hàng liền bước ra mỉm cười chào đón họ. Tống Triều Văn dẫn hai đàn em ngồi xuống, chủ động sắp xếp bát đĩa, đũa, thể hiện hoàn hảo sự chu đáo và dịu dàng của mình.

Tống Triều Văn tuy sinh ra trong một gia đình thượng lưu nhưng lại rất giỏi chăm sóc người khác.

Chẳng mấy chốc một nổi lẩu đã ở trên bàn.

Giang Sách vốn đã đói bụng, vội vàng cầm đũa bắt đầu ăn, Tống Triều Văn vội vàng ngăn lại, giúp cậu quạt mấy cái thổi bớt đi hơi nóng, sau đó rót một ly nước lạnh, cẩn thận dặn dò: “Ăn từ từ thôi, cẩn thận kẻo bỏng đấy."

Quan Tinh La ngồi ở một bên, liếc nhìn bọn họ, chợt mỉm cười nói: "Anh Triều Văn, bát của em cũng nóng quá."

Lời này vừa nói ra, Giang Sách liền nhanh chóng nói lại cho Tống Triều Văn: "Tống học bá, Quan Tinh La cảm thấy nóng kìa."

Tống Triều Văn dừng một chút, sau đó quay người đưa cho Quan Tinh La một ly nước lạnh, giọng điệu ôn hòa: "Chậm một chút, đợi nguội rồi hãy ăn."

Giang Sách trong lòng lại cảm thấy buồn bực, anh ta thật không biết nắm bắt cơ hội tốt như vậy, vì sao không giúp Quan Tinh La thổi cho nguội đi.

Giang Sách rốt cuộc cũng bởi vì quá đói bụng, lười quan tâm đến học bá và vạn nhân mê đang tán tỉnh nhau, vùi đầu vào ăn đồ ăn của chính mình, một lúc sau, mới phát hiện hai người bên cạnh đang nhìn mình chằm chằm, cậu nghiêng đầu cảm thấy có chút khó hiểu hỏi, "Hai người không ăn mà nhìn tớ làm cái gì?"

Tống Triều Văn Văn nhịn cười nói: "Anh thấy em ăn có vẻ rất ngon miệng."

Tống Triều Văn phát hiện Giang Sách kỳ thật rất nghiêm túc trong học tập, mỗi khi cậu nhìn bài tập, vẻ mặt rất tập trung và nghiêm túc, có thể thấy thái độ cực kỳ coi trọng việc học tập của cậu bé.

Một điều khác cậu bé ấy rất coi trọng là việc ăn uống.

Hơi nóng từ món lẩu khiến đôi má trắng trẻo của cậu dần ửng hồng. Giang Sách một tay cầm thìa, môi cậu từ màu hồng nhợt nhạt chuyển sang đỏ bừng vì nóng. Đôi mắt ở phía sau mái tóc lúc ẩn lúc hiện, nghiêm túc mà nhìn chằm chằm vào đồ ăn, cẩn thận mà đem từng sợi mì hút vào trong miệng.

Một cậu bé như thế này khiến người ta thật sự rất muốn đút cho ăn.

"Những món này đều cho cậu hết đó."

Đột nhiên trong bát Giang Sách có mấy miếng cá viên và thịt lát, Quan Tinh La đưa phần của mình cho Giang Sách.

Giang Sách nói: "Đồ ăn của tớ như vậy là đủ rồi."

Quan Tinh La vẫn là nói như cũ: “Những thứ này tớ không ăn, cậu giúp tớ ăn đi.”

Sau khi Qun Tinh La nói như vậy, Giang Sách chỉ có thể ăn hết đồ ăn rong chén của mình.

Trong bữa ăn, Tống Triều Văn xác định kế hoạch học tập cho hai đàn em của mình.

Tống Triều Văn không thể bỏ lỡ quá nhiều buổi tự học mỗi tối nên anh sắp xếp thời gian dạy kèm vào cuối tuần và tần suất là một lần một tuần.

"Hai người bọn em đều phải đến. Đừng có trốn nữa đấy." Tống Triều Văn nói với âm điệu rất cứng rắn, ép Quan Tinh La và Giang Sách phải hứa à sẽ không bỏ trốn.

Giang Sách muốn nói không cần phải quan tâm đến cậu, chỉ cần dạy kèm cho Quan Tinh La là được rồi, nhưng Tống Triều Văn và Quan Tinh La đều nhất quyết muốn cậu đi cùng, nên Giang Sách chỉ có thể nghe theo.

Nhóm dạy kèm được thành lập thành công, giống như cốt truyện của tiểu thuyết gốc, nhưng có một số khác biệt.

Có thêm một Giang Sách để làm bóng đèn.

Bản thân Giang Sách cũng không biết tại sao lại thành ra thế này, nên khi thời cơ đến cậu quyết định tận dụng cơ hội đó.

Ăn xong hết nồi lẩu, Tống Triều Văn quay lại trường học, trả lại chìa khóa phòng học thực nghiệm cho giáo viên, còn Giang Sách thì đưa Quan Tinh La cho tài xế để đưa về nhà.

Thấy Quan Tinh La có chút trầm mặc, Giang Sách nói: "Cậu không muốn học bổ túc sao, tâm tình có vẻ không được tốt."

Quan Tinh La nghe vậy, quay đầu nhìn Giang Sách cười nói: "Không, tớ đang suy nghĩ chuyện khác."

Giang Sách hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Quan Tinh La không trả lời mà chỉ vén tóc Giang Sách lên nói: "Cậu đi cắt tóc đi. Nếu không cắt tóc thì ngay cả đề mục trong sách cũng sẽ bị che hết mất."

Giang Sách đang rất no, tâm tình rất tốt nên để Quan Tinh La kéo tóc mái của mình, cười nói: "Biết rồi, ngày mai tớ sẽ đi cắt."