Hứa Trường An dẫn theo thị vệ của y đi thẳng đến bãi đất trống ở ngoại ô kinh thành, cũng chính là thông trang y đã từng ở trước kia. Phía sau thôn trang có một khu rừng rộng lớn, địa thế phía trước tương đối bằng phẳng, học cưỡi ngựa ở đó là tốt nhất.
Hai thị vệ đi theo Hứa Trường An vừa hay là hai huynh đệ, một người tên là Vũ Nhân, một người tên là Vũ Nghĩa, phụ thân của họ là một tiểu quan Thất phẩm. Tuy hiện giờ bọn họ làm thị vệ trong Vương phủ, nhưng phẩm cấp còn cao hơn cả phụ thân mình.
"Từ nhỏ ta chưa từng tiếp xúc với ngựa, có lẽ học sẽ hơi chậm, làm phiền hai vị rồi." Hứa Trường An biết bản thân không có bản lĩnh học một lần là thành thạo, cho nên y đã cố tình dặn dò bọn họ tìm cho y một con ngựa hiền lành thấp bé, như vậy có lẽ sẽ dễ hơn chút.
Tuy Hứa Trường An đã trở thành Vương phi, thế mà trên người y lại không có khí chất yếu đuối của nữ nhân chút nào, tính tình cũng dễ gần, cộng thêm chuyện xảy ra ở tiệm vải hôm đó nên hai huynh đệ Vũ gia thực sự rất đồng cảm với Hứa Trường An, bởi vậy mới thật tâm muốn giúp đỡ y.
Hứa Trường An là Vương phi, bọn họ là thị vệ do Vương gia chỉ định cho y, có chuyện gì Hứa Trường An chỉ cần phân phó một tiếng là được. Hiện giờ y lại khách sáo như vậy, ngược lại khiến hai huynh đệ cảm thấy ngại ngùng, bọn họ vội vàng nói: "Thuộc hạ là thị vệ của Vương phi, việc của Vương phi chính là việc của hai huynh đệ thuộc hạ, Vương phi có việc chỉ cần phân phó, mạt tướng nào dám không nghe theo." Tuy hai người nhận chức vị võ tướng, nhưng vẫn còn kém xa so với võ tướng, hơn nữa hiện giờ có thể xem bọn họ như là người của Hứa Trường An, cho nên mới tự xưng là thuộc hạ với Hứa Trường An.
"Vậy sau này xin hai vị chỉ giáo nhiều hơn." Sở dĩ Hứa Trường An chọn nơi này, ngoài việc địa thế ở đây bằng phẳng cùng với ý muốn đi thăm mẫu thâ ra thì trong lòng y còn có một suy tính khác. Đó chính là y muốn đi hù dọa những hạ nhân đã từng bắt nạt mình. Nói ra thì những người đó lẽ ra là người của mẫu thân, nhưng từng người lại vì muốn lấy lòng Liễu thị mà ai nấy cũng đều a dua nịnh hót, vô cớ gây khó dễ cho y. Tóm lại, dù sao y cũng phải cho bọn họ nếm thử quả do chính mình gieo trồng.
Đối với người không biết cưỡi ngựa mà nói, lúc mới bắt đầu ngoài việc cần ngựa có tính tình ôn hòa thì độ thoải mái của yên ngựa cũng rất quan trọng. Trước đó Hứa Trường An đã dặn dò qua nên hai người kia chuẩn bị đồ đạc rất đầy đủ. Sau khi giúp Hứa Trường An ngồi lên ngựa, Vũ Nhân đi phía trước dắt ngựa, Vũ Nghĩa thì ở phía sau tỉ mỉ nói cho y một số điều cần chú ý. Ví dụ như, làm thế nào để nắm chặt dây cương, khi tốc độ ngựa nhanh hay chậm thì nên duy trì thân thể ở tư thế nào. Lỡ như không khống chế được ngựa thì nên dùng tư thế nào để nhảy xuống mới có thể giúp cho bản thân ít bị tổn thương nhất.
Hiện giờ đã là cuối thu, khắp nơi đều mang theo hơi thở của mùa thu, ruộng lúa ở phía xa xa đã được thu hoạch xong, rừng cây trên núi cũng đã nhuốm màu, không còn một màu xanh mướt mà còn xen lẫn màu là vàng úa và đỏ rực.
Hứa Trường An nhìn về phía thôn trang mà y đã sống ba năm, trong lòng thở dài một hơi, y nói với Vũ Nhân ở phía trước: "Ta muốn tự mình thử cưỡi xem sao, nếu có thể thì hôm nay chúng ta cứ tập luyện đến đây thôi, ngày mai lại tiếp tục, hôm nay ta muốn đi thăm mẫu thân ta."
"Vâng, Vương phi.”
Danh xưng Vương phi này thật sự rất chói tai nhưng Hứa Trường An biết, cuộc sống của y có được như ngày hôm nay đều là nhờ danh xưng này mang đến. Nếu không phải vì danh xưng này, hiện giờ y vẫn còn ở trong thôn trang kia, hơn nữa còn không biết cái mạng nhỏ này sẽ mất vào ngày nào.
Không biết là do y rất có thiên phú, hay là do con ngựa mà hai huynh đệ Vũ gia tìm được quá hiền lành. Sau khi Hứa Trường An bảo Vũ Nhân buông dây cương, y tự mình cưỡi một đoạn đường dài mà vẫn không gặp vấn đề gì. Hơn nữa, y làm theo sự chỉ dẫn của hai huynh đệ Vũ gia mà thậm chí còn có thể tự điều khiển dây cương, để con ngựa bên dưới ngoan ngoãn đi theo hướng mà y muốn.
"Có phải ta là đã học được chút gì rồi không?" Trước đó Hứa Trường An còn lo lắng, săn bắn mùa thu sắp đến, lỡ như y không học được thì phải làm sao. Không ngờ cưỡi ngựa lại đơn giản hơn y tưởng tượng rất nhiều, chỉ mới một buổi chiều, y đã gần như học được hết rồi.
Trong lòng Hứa Trường An vui mừng, khóe miệng không tự chủ được mà nhếch lên, khóe mắt đuôi mày đều mang theo ý cười. Hai huynh đệ Vũ gia đi theo Vương phi cũng đã được một thời gian, vẫn luôn biết tướng mạo của Vương phi xinh đẹp, ấy thế mà hiện giờ nhìn thấy Vương phi tươi cười rạng rỡ, mới phát hiện ra Vương phi cười lên thật sự đẹp hơn rất nhiều. Khóe miệng y hơi nhếch lên khiến người ta muốn thân cận. Vương phi ở trước mặt Vương gia chính là quá cứng nhắc, luôn giữ vẻ mặt nghiêm túc không chịu lộ ra chút biểu cảm nào. Nếu Vương phi có thể cười với Vương gia nhiều hơn thì tốt biết mấy, Vương gia nhất định sẽ càng thêm yêu thích Vương phi.
"Vương phi thông minh hơn người, học cái gì cũng nhanh." Hai huynh đệ bọn họ vừa nói ra cái gì thì Hứa Trường An đều hiểu ngay, hơn nữa y còn gan dạ, cho nên khi học tự nhiên sẽ nhanh.
Tuy Hứa Trường An chưa từng tiếp xúc với ngựa, có điều dù sao y cũng không phải tiểu thư khuê phòng. Thân là nam tử nên y vẫn có sự hứng thú đối với ngựa và đao kiếm. Hứa Trường An nghĩ đến việc phải học cưỡi ngựa, ngoài một chút sợ hãi thì sự hưng phấn càng chiếm nhiều hơn, vậy nên quá trình luyện tập vô cùng thuận lợi.
Ba người đi về phía thôn trang cách đó không xa, mà lúc này bên ngoài thôn trang cũng vừa có một chiếc xe ngựa dừng lại. Trên xe bước xuống một nam một nữ, đều khoảng mười lăm mười sáu tuổi. Khi Hứa Trường An và hai huynh đệ Vũ gia đến thôn trang, đôi nam nữ kia đã vào bên trong, chỉ còn lại chiếc xe ngựa dừng ngay cổng.
Nhìn thấy xe ngựa đậu ở cổng, Hứa Trường An linh cảm kia là người của Hứa gia. Đột nhiên nghĩ đến chuyện hôm đó, y sợ hãi vội vàng chạy về phía mộ phần của mẫu thân! Trong lòng y chỉ có một suy nghĩ, chẳng lẽ Liễu thị không tìm được chỗ trút giận nên đến đây để gây sự với mộ phần của mẫu thân y hay sao? Hiện giờ bọn họ chỉ có thể ức hϊếp mẫu thân đã yên nghỉ dưới đất không thể phản kháng.
Trong thôn trang này tổng cộng có mười mấy hạ nhân, trên đường đi, Hứa Trường An cũng gặp vài người nhưng y đều không để ý đến bọn họ mà chạy thẳng về phía mộ phần của mẫu thân.
Nghĩ đến việc mẫu thân phải cô độc nằm một mình trong nông trang đổ nát này, trái tim của Hứa Trường An vô cùng đau xót. Mẫu thân của y là thê tử do Hứa Vĩnh Niên cưới hỏi đàng hoàng, vậy mà sau khi bị người ta hại chết, Hứa Vĩnh Niên không chỉ dung túng cho hung thủ mà còn tùy tiện chôn cất bà ở nông trang hoang tàn ở ngoại ô kinh thành này! Ông ta không đưa linh cữu của mẫu thân về quê nhà an táng, cũng không thèm tìm một nơi đất tốt để cho bà yên nghỉ mà chỉ vội vàng chôn cất bà ở một thôn trang sắp sửa lụi bại.
Một nắm đất vàng phủ thân, một tấm bia đá lưu danh, mảnh đất vuông vắn kia đã trở thành nơi mẫu thân nằm xuống!
“Hứa Vĩnh Niên!” Sẽ có một ngày, ta sẽ bắt ngươi phải trả giá gấp trăm lần những đau khổ mà ngươi đã gây ra cho mẫu thân!
Trong lòng Hứa Trường An vô cùng căm phẫn, nghĩ đến người mẫu thân đáng thương của mình, hai mắt y dần đỏ hoe. Bước chân của Hứa Trường An càng lúc càng nhanh, suýt chút nữa thì vấp ngã, may mà Vũ Nhân đi ngay phía sau đã kịp thời đỡ lấy y.
“Vương phi cẩn thận!”
“Ta không sao, chỉ là đột nhiên nhớ mẫu thân, muốn đến mộ mẫu thân thăm nom mà thôi.” Y biết hôm nay chắc chắn có người Hứa gia đến, Hứa Trường An chỉ lo lắng cho phần mộ của mẫu thân, những chuyện khác y không quan tâm. Hứa Trường An vội vàng chạy đến mộ mẫu thân nhưng nơi đó lại không có một bóng người. Sau khi trút bỏ nỗi lo lắng trong lòng, y bảo huynh đệ Vũ gia lui ra xa chờ đợi, còn bản thân thì quỳ xuống trước mộ của bà.
“Mẫu thân, mấy ngày trước nhi tử đã thay người dạy dỗ Liễu thị, ngày sau ta cũng sẽ không để bà ta hoành hành ngang ngược nữa. Người yên tâm, từ nay về sau hài nhi sẽ không để phụ thân và Liễu thị ức hϊếp chúng ta nữa.”
Biết mẫu thân vẫn luôn đặt kỳ vọng vào y, thế nhưng Hứa Trường An không hề hối hận. Mẫu thân muốn y tiền đồ rộng mở, hy vọng y cưới vợ sinh con, an ổn cả đời. Tuy nhiên, cho dù y làm theo ý nguyện của bà thì đã sao? Con cái của y cũng là con cháu Hứa gia, y hận Hứa Vĩnh Niên thấu xương, làm sao có thể nghĩ đến chuyện nối dõi tông đường cho Hứa gia được chứ?