Trường An Phú Quý

Chương 27: Tính sổ (1)

Sau khi hai Trắc phi của Tiêu Thanh Yến rời đi, Hứa Trường An lập tức gọi hai thị vệ của y cùng ra ngoài luyện tập cưỡi ngựa. Còn Tiêu Thanh Yến trong cung lại bị Hoàng thượng vô cớ gọi đến Trường Sinh Điện.

Trường Sinh Điện là cung điện thờ phụng linh vị của Tiên Hoàng hậu, hắn bị Hoàng thượng gọi đến đây, nhưng bản thân Hoàng thượng vẫn chưa xuất hiện. Tiêu Thanh Yến thật sự không hiểu nổi phụ hoàng của hắn rốt cuộc muốn làm gì.

Hoàng thượng mãi không xuất hiện, Tiêu Thanh Yến lại không thể tự tiện rời đi, hắn chỉ có thể đi thẳng đến trước linh vị của mẫu thân, quỳ gối ở đó, nhỏ giọng kể với mẫu thân tất cả những chuyện hồi nhỏ trong ký ức.

Thế mà bên trong Thái Cực Điện của Hoàng thượng, Hoàng thượng mặc long bào màu vàng sáng đang rầu rĩ trước một đống tấu chương. Năm nay có thể nói là một năm nhiều tai ương hoạn nạn của vương triều Tiêu gia, từ đầu năm chiến loạn ở phương Bắc nổ ra, quốc khố đã bắt đầu eo hẹp, lại đúng lúc gặp phải hạn hán lớn ở Giang Nam, sản lượng lương thực thu hoạch đã giảm đến ba phần, nếu tiếp tục chinh chiến đến sang năm, cuộc sống của bá tánh e rằng…

"Khởi bẩm Hoàng thượng, Hiền Vương điện hạ vẫn còn ở Trường Sinh điện, hiện đang quỳ gối trước linh vị của Huệ Nhân Hoàng hậu.”

"Hôm qua Hiền Vương nạp Trắc phi, lúc này mới chỉ là ngày thứ hai thôi, đúng vào giờ Mão thì ngươi hãy đi đến Trường Sinh Điện truyền chỉ để Hiền Vương hồi phủ." Hiền Vương quả thực là do ông phân phó giữ lại trong cung, cũng không phải là Hoàng thượng quên mất chuyện này, ông chỉ là... chỉ là hiện giờ đứa nhi tử này có chút khiến ông thất vọng.

"Đúng rồi, phụ thân của hai vị Trắc phi của Hiền Vương đều là trọng thần triều đình, lát nữa ngươi đích thân đến phủ Hiền Vương một chuyến, trẫm sẽ ban thưởng cho hai vị Trắc phi, ngươi đưa Hiền Vương hồi phủ rồi tiện thể đi tuyên chỉ."

"Nô tài tuân lệnh.”

Chuyện Tiêu Thanh Yến bị Hoàng thượng giữ lại nhưng bị bỏ mặc ở Trường Sinh Điện không có lý do không lâu sau đó đã truyền đến tai Kế hậu. Hiện giờ Kế hậu đang lo lắng chuyện khác, nên cũng không rảnh để so đo chuyện nhỏ nhặt này.

"Phụ thân, ngài nói xem ý của bệ hạ là gì? Ban cho Hiền Vương một nam thê, vậy mà lại ban cả thiên kim của Thượng thư và Thị lang cho tên tiểu tử đó làm Trắc phi. Tuy hai vị đại nhân kia đã sớm đầu quân cho phụ thân nhưng hiện giờ nữ nhi của họ đã trở thành Trắc phi của Hiền Vương, ngài nói xem... bọn họ còn có thể một lòng một dạ với Nhị Hoàng tử nữa hay không?"

Kế hậu lo lắng còn nhiều hơn thế, tuy Nhị Hoàng tử của bà chưa đến tuổi trưởng thành nhưng Tiêu Thanh Yến mười sáu tuổi đã được tham gia triều chính, hiện giờ nhị Hoàng tử đã mười chín tuổi, lại bị Hoàng thượng lấy cớ chưa đủ tuổi trưởng thành mà đuổi đến một nơi không được người chú ý, thậm chí còn không cần phải thượng triều.

"Nương nương hà tất phải lo lắng? Dù sao hiện tại Hiền Vương cũng đã mất tư cách kế vị nên không có gì đáng để lo ngại. Bây giờ người nương nương nên lo lắng không phải là Hiền Vương, mà là Chu Quý phi đang đối đầu với người trong hậu cung và còn cả Tĩnh Vương liên tục lập chiến công mới phải."

Từ khi Hoàng thượng ban cho Tiêu Thanh Yến một nam thê, Lâm Quốc công đã sớm không còn để Tiêu Thanh Yến vào mắt, bây giờ người khiến ông ta lo lắng nhất chính là Tĩnh Vương. Hiện tại trong triều đình đã chia thành hai phe phái lớn, phe võ tướng thế gia ủng hộ Tĩnh Vương và phe quan lại quý tộc do ông ta cầm đầu ủng hộ nhị Hoàng tử. Về phe còn lại trong triều vẫn luôn im hơi lặng tiếng... Hừ! Hiền Vương mà bọn họ ủng hộ đã bị Hoàng thượng chán ghét, hiện giờ ai nấy đều dao động, giống như đám cỏ đầu tường!

"Nhưng ta luôn cảm thấy quyết định của Bệ hạ có chút kỳ lạ, hoàn toàn không thể tìm ra chút manh mối nào." Hoàng thượng bồi dưỡng Đại hoàng tử hoàn toàn theo cách thức bồi dưỡng Thiên tử tương lai của hoàng gia, đây cũng là nguyên nhân trước đây đa số mọi người đều cho rằng Tiêu Thanh Yến sẽ được chọn làm Thái tử. Tuy nhiên quyết định đột ngột của Hoàng thượng không chỉ khiến mọi người trong triều mà ngay cả Hoàng hậu cũng hoàn toàn không tìm ra được nguyên nhân, tuy trong lòng Kế hậu vui mừng nhưng vẫn ẩn chứa một chút lo lắng.

"Nương nương hà tất phải nghĩ nhiều như vậy? Người chỉ cần biết hiện giờ Hiền Vương đã không còn đáng lo ngại là được. Còn về việc bệ hạ ban Trắc phi... dù sao Hiền Vương cũng là trưởng tử được bệ hạ yêu thương, có lẽ chỉ là... là muốn bù đắp cho Hiền Vương mà thôi." Kể cả phong hào Hiền Vương kia cũng vậy, nếu không thể cho hắn thiên hạ thì cho hắn vinh hoa phú quý, như vậy cũng coi như là bệ hạ đã hết lòng hết dạ đối với Hiền Vương rồi.

Hoàng hậu đang lo lắng nhưng khi nghe Lâm Quốc công nói vậy thì cũng bị thuyết phục, trong lòng thấy an tâm hơn, hiện giờ bà chỉ cần lo lắng Tĩnh Vương là được.