Trường An Phú Quý

Chương 25: Hứa gia toang rồi! (1)

Hứa Trường An đang lo lắng phải đối phó với hai thϊếp thất của Tiêu Thanh Yến như thế nào, thì lúc này Tiêu Thanh Yến lại đang bị người ta dâng tấu buộc tội vì chuyện của y.

"Hoàng thượng, dù cho bây giờ Hứa Trường An đã là Vương phi, nhưng thiện hiếu vi tiên*. Tổ mẫu trong nhà bệnh nặng, y lại từ chối không gặp gia nhân mà phụ thân phái đến, cũng không về nhà thăm hỏi tổ mẫu tuổi cao sức yếu, thật đúng là bất hiếu! Hứa Trường An thân là chính phi của Hiền Vương mà lại hành xử như vậy, Hiền Vương không những không biết khuyên giải mà còn dung túng, đây là đang làm nhục mặt mũi hoàng thất!" Lúc này, người đang thao thao bất tuyệt nói về nhân nghĩa hiếu thuận, với vẻ mặt đầy căm phẫn là ai, Tiêu Thanh Yến không rõ lắm. Thế nhưng bất luận là ai, nếu đã tự dâng mình đến cửa, vậy thì cứ chiều theo ông ta vậy.

(*): Trong trăm điều thiện, hiếu thuận là quan trọng nhất.

Người dâng tấu chỉ trích Hiền Vương và Hiền Vương phi chỉ là một quan tứ phẩm của Lễ Bộ. Ngoại trừ những người giữ chức quan tương đương thì trên triều đình rộng lớn này, người quen biết ông ta thật sự không nhiều. Hoàng thượng không có ấn tượng gì về người này, việc ông ta nói nếu xảy ra ở nhà thường dân thì có lẽ chỉ bị người đời chỉ trích vài câu rồi thôi.

Thế nhưng bây giờ, ông ta lại dâng tấu buộc tội hoàng tử, liên quan đến thể diện hoàng gia, dù cho Hoàng thượng có yêu thương nhi tử nhà mình đến đâu cũng không thể giải quyết qua loa cho xong. Vì vậy, chỉ có thể để Hiền Vương ra khỏi hàng, giải thích xem việc này có đúng sự thật hay không.

"Bẩm phụ hoàng, những gì mà vị đại nhân này vừa nói quả thực có. Nhưng việc Hứa Vĩnh Niên phái người đến Vương phủ, Vương phi không hề hay biết. Là nhi thần đã ngăn người lại, cũng là nhi thần làm chủ không cho Vương phi về Hứa gia." Tiêu Thanh Yến không những không kiêng dè, mà còn nhận hết mọi chỉ trích, hơn nữa hắn lại gạt bỏ mọi liên quan đến Vương phi của hắn.

Ai cũng biết, hôn sự của Đại hoàng tử tuyệt đối không phải là điều hắn mong muốn. Nhưng nhìn tình hình hiện tại, đôi tân lang tân nương này rõ ràng đang rất ân ái, nếu không thì sao Hiền Vương điện hạ lại ra sức bảo vệ Vương phi của hắn như vậy?

Chuyện phỏng đoán tình cảm của Hiền Vương và Hiền Vương phi chỉ thoáng qua trong nháy mắt, bởi vì sau lời thừa nhận của Tiêu Thanh Yến, ngay lập tức có rất nhiều triều thần quỳ xuống thỉnh cầu Hoàng thượng nhất định phải trừng phạt Hiền Vương ngạo mạn, không coi trọng lễ pháp.

“Thỉnh Hoàng thượng hạ chỉ, trừng phạt Hiền Vương!”

“Thỉnh Hoàng thượng hạ chỉ, trừng phạt Hiền Vương!”

Hoàng thượng ngồi trên long ỷ, đối với thỉnh cầu của triều thần không nói một lời, mà chỉ đen mặt nhìn chằm chằm vào Hiền Vương đang thản nhiên như không.

Bắt gặp ánh mắt của phụ hoàng, Tiêu Thanh Yến không né tránh, cũng không lảng đi mà hướng về phía phụ hoàng gật đầu mỉm cười, sau đó chậm rãi bước tới chỗ người vừa tố cáo hắn.

"Xin hỏi quý danh của vị đại nhân này là gì?" Tiêu Thanh Yến cao lớn, mặc vương bào, toát lên vẻ kiêu ngạo. Tuy giọng điệu của hắn bình thường, nhưng người đang quỳ trên mặt đất lại cảm thấy lúc này Hiền Vương điện hạ đang tỏa ra khí thế bức người, khiến trong lòng ông ta sợ sệt, không tự chủ được mà cúi đầu xuống!

Thế nhưng, ông ta lại nghĩ Hoàng đế đã ngầm tước bỏ tư cách kế vị của Tiêu Thanh Yến, vị Hiền Vương điện hạ ở trước mặt ông ta đã không phải là đối thủ của chủ tử ông ta từ lâu. Vì thế, ông ta cũng dần lấy lại bình tĩnh, quật cường trả lời Tiêu Thanh Yến: “Hạ quan là Thường Kế Niên, là người quản lý điển tịch ở Thái Thường Tự.”

“Thái Thường Tự à… Hóa ra là đồng liêu của Hứa đại nhân. Tấu sớ mà Thường đại nhân vừa nêu lên chắc hẳn cũng là nghe được từ Hứa đại nhân. Nếu vậy, Hứa đại nhân có nói thêm chuyện gì khác cho Thường đại nhân nghe không? Ví dụ như dung túng thϊếp thất làm nhục đích trưởng tử, một di nương nho nhỏ mà dám tự xưng mẫu thân trước mặt Vương phi của bổn vương! Thậm chí còn cho người dùng quyền cước với Vương phi và nha hoàn của y. Thường đại nhân có được nghe nói đến những chuyện đó không?” Tiêu Thanh Yến vốn đứng phía trên Thường Kế Niên, sau khi nói xong thì dứt khoát đi đến trước chính điện.

“Nhi thần có chuyện muốn khởi tấu.” Tiêu Thanh Yến đường hoàng chính đáng quỳ xuống trước mặt Hoàng đế, lễ quân thần không sai một li. Hắn cũng không đợi Hoàng đế mở miệng đã nói thẳng: “Phụ hoàng, vốn dĩ chuyện nhỏ như thế không nên kinh động đến phụ hoàng. Thế nhưng, nếu Thường đại nhân đã vì Hứa đại nhân mà nêu lên bất bình, vậy thì để cho Thường đại nhân nghe rõ ràng mọi chuyện đi.”

Ngày hôm đó, hai thị vệ mà Hứa Trường An mang theo đã kể lại rõ ràng mọi chuyện xảy ra hôm ấy cho Tiêu Thanh Yến nghe. Tiêu Thanh Yến chưa từng nghĩ trên đời sẽ có người ngu ngốc như Liễu thị. Đối với lời nói và hành động của Liễu thị, trong lòng Tiêu Thanh Yến chỉ có một đáp án, đó chính là Hứa gia coi thường hắn! Có lẽ Hứa gia cho rằng hắn là một hoàng tử bị ruồng bỏ, có thể tùy ý khi dễ. Thế nên, dù Hứa Trường An là chính phi của hắn, bọn họ cũng chẳng để y vào mắt.

Tiêu Thanh Yến không hề ngại phiền phức, kể lại toàn bộ lời mà thị vệ đã nói với hắn ở trước mặt bá quan văn võ. Vị Thường đại nhân kia nghe xong, sợ đến mức ngã quỵ xuống đất, sắc mặt trắng bệch! Ông ta biết bản thân xong đời rồi.