Trường An Phú Quý

Chương 24: Trắc phi vào cửa (2)

Tắm rửa xong, sau khi nằm trên giường Hứa Trường An lại bò dậy. Y đi đến trước bàn trang điểm chưa từng sử dụng, lấy một miếng ngọc bội từ trong chiếc hộp gỗ nhỏ ra cầm trong tay rồi ngẩn ngơ nhìn hồi lâu. Nhìn kỹ, đó là một miếng ngọc dương chi chất lượng thượng hạng. Hứa Trường An đeo nó vào bên hông rồi mới nằm xuống giường nhắm mắt lại lần nữa, dựa vào hơi men dần dần chìm vào giấc ngủ.

Hôm nay Vương phủ có hỉ sự, đến tối đèn đuốc vẫn sáng trưng, hai tân nương còn đang ở trong phòng chờ đợi phu quân của các nàng, người sẽ cùng các nàng đi đến hết phần đời còn lại. Thế nhưng, lúc này Tiêu Thanh Yến vẫn đang ở trong thư phòng của hắn.

"Vương gia, người định đến phòng của vị Trắc phi nương nương nào? Người mau quyết định đi ạ, thời gian không còn sớm nữa." Chu Toàn là nhi tử duy nhất của Chu quản gia, năm nay mười sáu tuổi, đi theo hầu hạ Tiêu Thanh Yến cũng đã ba năm, nhưng hắn ta vẫn thường không hiểu được chủ tử nhà mình đang nghĩ gì.

Tuy nhà mẹ đẻ của hai vị Trắc phi nương nương từng ủng hộ Nhị Hoàng tử và Tam hoàng tử, nhưng giờ họ đã trở thành người của chủ tử, trong nhà đương nhiên cũng chỉ có thể trung thành với chủ tử. Đây chính là cơ hội tốt để lôi kéo hai vị đại nhân kia, vậy mà sao nhìn chủ tử lại chẳng vui vẻ gì hết vậy?

"Vương phi đã nghỉ ngơi chưa?"

"Hả?" Giờ này rồi, sao Vương gia lại hỏi đến Vương phi? Chu Toàn biết rõ, ngày Vương gia và Vương phi đại hôn, tuy Vương gia có đến tân phòng nhưng lại không viên phòng. Những ngày qua, cũng không thấy quan hệ giữa Vương gia và Vương phi có tiến triển tốt hơn, thế nhưng lúc này Vương gia lại nhắc đến Vương phi là có ý gì?

"Ngươi lui xuống nghỉ ngơi đi, bảo tiểu thái giám ngoài cửa thắp đèn rồi về phòng."

"Chủ tử, vậy ngài đến phòng của vị nương nương nào ạ?" Chu Toàn nghe câu nói của chủ tử hình như không giống…

"Không đi đâu cả, về phòng của bản vương."

"..." Trong lòng Chu Toàn tràn đầy nghi hoặc, không ngờ chủ tử nhà mình lại thẳng thừng giải đáp thắc mắc cho hắn ta. Thế nhưng việc này... việc này có chút...

"À, chủ tử đúng là người anh minh! Nếu đã không thể lựa chọn đi đến phòng của vị Trắc phi nương nương nào thì cứ về phòng của Vương phi thôi!" Chu Toàn tự cho là bản thân đã đoán trúng suy nghĩ trong lòng chủ tử, vui vẻ vội vàng gọi tiểu thái giám đưa chủ tử về phòng nghỉ ngơi, hắn ta cũng về phòng ngủ một giấc ngon lành.

Lúc Tiêu Thanh Yến đến chính viện, ngay cả nha hoàn trực đêm cho Hứa Trường An cũng đã ngủ say. Từ khi trong viện có thêm mười mấy tiểu nha hoàn thì luôn có người túc trực ở cả trong lẫn ngoài phòng ngủ của chính viện, cho nên đương nhiên Hứa Trường An cũng ngủ ở phòng trong.

Nha hoàn trực đêm ở phòng ngoài không được ngủ say hoàn toàn. Tiêu Thanh Yến mang theo người, đương nhiên có động tĩnh. Tiểu nha hoàn tỉnh dậy, hành lễ với Tiêu Thanh Yến rồi vội vàng đánh thức Vương phi, nhưng gọi mấy tiếng mà Vương phi vẫn không tỉnh.

"Vương gia, Vương phi…”

"Các ngươi lui xuống đi, ở đây không cần người hầu hạ nữa."

"Dạ." Tiểu nha hoàn muốn giải thích với Tiêu Thanh Yến, Vương phi vừa uống rượu, e là say rượu nên mới ngủ sâu như vậy, nhưng nàng còn chưa kịp nói hết câu đã bị Tiêu Thanh Yến cắt ngang. Không dám trái lời Vương gia, tiểu nha hoàn vội vàng lui xuống.

Bước đến gần giường, Tiêu Thanh Yến ngửi thấy mùi rượu nồng nặc. Hắn còn tưởng rằng vị Vương phi này của hắn là người luôn bình tĩnh trước mọi biến cố, đeo một chiếc mặt nạ, không ngờ cũng có lúc thất thố như vậy.

Tiêu Thanh Yến cởi bỏ dáng vẻ phòng bị thường ngày, đá văng đôi giày rồi nằm xuống giường, sau đó nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ. Từ nhỏ, hắn đã không thích ngụy trang, vì khi đó dù hắn có như thế nào thì phụ hoàng cũng luôn sủng ái hắn. Bây giờ hắn càng không cần phải giả vờ, vì cho dù hắn có ra sao thì cũng chẳng ai quan tâm.

Hứa Trường An nằm mơ cũng không ngờ có một ngày, khi mở mắt ra, người đầu tiên y nhìn thấy không phải là nha hoàn, cũng không phải ma ma mà là Hiền Vương điện hạ Tiêu Thanh Yến, hơn nữa hắn gần như đang ôm y ngủ.

Hai tay Tiêu Thanh Yến hơi dang ra, hắn nằm ngửa, còn y thì nằm nghiêng, nửa khuôn mặt y áp vào cánh tay hắn, thậm chí một tay còn đặt lên eo hắn, còn cánh tay bị y gối lên của hắn thì vừa vặn đặt trên bụng dưới của y…

Y nhẹ nhàng nhấc cánh tay lên, Hứa Trường An giả vờ như không có chuyện gì xảy ra mà từ từ xoay người lại. Sau khi chắc chắn Tiêu Thanh Yến bên cạnh không nhìn thấy biểu cảm của y, y mới đưa tay ra véo mạnh vào tai và mặt bản thân. Y phải tự giáo huấn bản thân! Về sau tuyệt đối không được ngủ say như vậy nữa! Cho dù có... cũng phải đảm bảo tỉnh dậy trước Tiêu Thanh Yến!

"Người đâu."

"..." Hứa Trường An vừa mới tự an ủi bản thân rằng Tiêu Thanh Yến chắc chắn vẫn chưa tỉnh, bên tai đã vang lên giọng nói của hắn. Hứa Trường An lập tức nhắm chặt hai mắt, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy khó chịu, tim đập như muốn nhảy ra khỏi cổ họng. Trong đầu y chợt nhớ đến chuyện ngu ngốc mà bản thân đã làm tối qua, vội vàng đưa tay nắm lấy vật gì đó ở bên hông.

Hôm nay Trắc phi phải đến dâng trà cho Vương phi, bên ngoài nha hoàn đã chuẩn bị sẵn sàng để hầu hạ Vương phi rời giường. Tiêu Thanh Yến vừa lên tiếng, tiếng cửa mở đã vang lên, sau đó nha hoàn bưng đồ dùng lần lượt tiến vào.

Vốn tưởng rằng Vương phi của Vương phủ này không được sủng ái, nhưng không ai ngờ đến vào ngày Vương gia nạp Trắc phi, hắn lại ngủ ở chỗ Vương phi. Các nha hoàn vừa kinh ngạc vừa càng thêm tận tâm. Vương phi nắm quyền lực trong Vương phủ, lại được Vương gia sủng ái, tuy rằng y không thể sinh con nối dõi cho Vương gia, nhưng có thể nhận nuôi con cái của thϊếp thất. Tóm lại, sau này phải cẩn thận hầu hạ Vương phi.

Tiêu Thanh Yến cũng không để ý đến người đang giả vờ ngủ bên cạnh, sau khi tự mình thức dậy, mặc quần áo rồi rửa mặt xong, hắn chỉ để lại một câu: "Hôm nay trong triều có việc, ta sẽ về muộn." Rồi đi thẳng.

Sau khi Tiêu Thanh Yến rời đi, Hứa Trường An mới dám ngồi dậy, nhưng không biết vì sao hai má y lại đỏ ửng. Sắc mặt này khiến Hứa Trường An cảm thấy ngượng ngùng, chỉ có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Thế nhưng dáng vẻ đó lại trở thành chuyện tốt ở trong mắt nha hoàn, có lẽ tối qua quan hệ của Vương gia và Vương phi đã có thêm bước tiến tốt.

"Nô tỳ chúc mừng Vương phi."

"Nô tỳ chúc mừng Vương phi." Một nha hoàn lên tiếng, những nha hoàn khác cũng đồng thanh nói theo.

Hứa Trường An không biết họ đang chúc mừng y chuyện gì, cũng không muốn hỏi. Chuyện này nếu hỏi ra thì người khó xử nhất định là y. Dù sao bọn họ đã chúc mừng thì chắc chắn là chuyện tốt, còn là chuyện gì cũng không quan trọng.

Hứa Trường An im lặng giống như đang ngầm thừa nhận khiến mấy tiểu nha hoàn mới đến viện của Vương phi không lâu càng thêm vui mừng. Ban đầu họ còn tưởng rằng bản thân sẽ phải hầu hạ một Vương phi thất sủng, sống những ngày tháng khổ sở, không ngờ tình cảm giữa Vương phi và Vương gia lại tốt đẹp như vậy!

Các nha hoàn tự tưởng tượng Vương phi của các nàng ngồi lên vị trí sủng phi của Vương phủ này, vì thế mà mỗi người đều vui vẻ hơn, cũng chẳng còn ai quan tâm đến hai vị Trắc phi nương nương sắp đến dâng trà thỉnh an. Động tác có thể kéo dài thì kéo dài, dù sao thì ngày đầu tiên cũng phải cho hai người kia biết ai mới là chủ mẫu của Vương phủ này.