Sau Khi Xuyên Sách, Nữ Phụ Pháo Hôi Phát Điên Rồi

Chương 50: Tôi vẫn còn tức giận

Chương 50: Tôi vẫn còn tức giận

“Ba tôi già rồi hồ đồ, bằng không sao có thể làm ăn thua lỗ như vậy? Anh đừng nghe ông ấy nói!” Thẩm Tri Dao lập tức cười bồi, nhìn Diệp Cẩm Nhiên nói “Chúng ta không so đo với người hồ đồ.”

Trời ạ, nếu khiến vị đại gia này tức giận, hậu quả cũng quá đáng sợ rồi!

Diệp Cẩm Nhiên xoay người ngồi xuống giường, lạnh lừng nhìn cô “Lại đây, ngồi xuống!”

Thẩm Tri Dao run rẩy ngồi xuống bên cạnh Diệp Cẩm Nhiên “Ngồi xuống!”

Ngay sau đó, Diệp Cẩm Nhiên đưa điện thoại di động đưa cho cô “Em trả lời đi!”

Thẩm Tri Dao cầm lấy điện thoại, trong lòng thầm kêu khổ, bây giờ trả lời như thế nào cho ổn a?

Do dự chốc lát, Thẩm Tri Dao nhắn lại cho lão Thẩm “Không có, Diệp Cẩm Nhiên đối với con tốt lắm, rất quan tâm con.”

Lão Thẩm trả lời lại ngay lập tức “Thật sao? Không phải nó bắt con đi tham gia show truyền hình gì đó sao?”

Thẩm Tri Dao khổ không thể nói, chỉ có thể kiên trì trả lời “Không phải, là con tự nguyện.”

Sao lão Thẩm đột nhiên lại thông minh như vậy?!

“Hừ!”

Diệp Cẩm Nhiên hừ lạnh một tiếng, rõ đang cảm thấy cô nói dối.

Thẩm Tri Dao: “…”

Lão Thẩm “Vậy thì tốt, nếu không vui nhớ nói với baba.”

Thẩm Tri Dao “Vâng, ngày mai con có lịch trình, baba con ngủ trước.”

Sợ lão Thẩm lại nói ra cái gì kinh thiên động địa, Thẩm Tri Dao nhanh chóng chúc ông ấy ngủ ngon.

Cô thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn Diệp Cẩm Nhiên nói “A, đã xong rồi.”

Diệp Cẩm Nhiên nhìn vào mắt cô “Trước mặt ba em, nói linh tinh cái gì rồi?”

Thẩm Tri Dao nói “Tôi cái gì cũng chưa nói!”

Những lời này là thật, nguyên chủ trước kia thực sự rất yêu Diệp Cẩm Nhiên, cho nên nếu có ấm ức cũng chỉ tự mình chịu đựng.

“Cho dù anh đối với tôi ra sao, tôi cũng không có nói chuyện gì với ông ấy. Kết quả không thay đổi, còn hại ông ấy lo lắng thêm.”

Tay Diệp Cẩm Nhiên nắm lấy cằm cô, mạnh mẽ xoay đầu cô lại “Cho nên thực ra trong lòng em luôn bất mãn với tôi?”

Thẩm Tri Dao giật mình “Tôi không có…”

Diệp Cẩm Nhiên lộ ra một nụ cười quỷ dị, rõ ràng là vui vẻ nhưng lại khiến da đầu người khác tê dại “Nhìn em và Tiền Tôn Hạo khiêu vũ, tôi không vui.”

Vốn ban đầu hắn không có quá nhiều cảm xúc, chỉ có chút áy náy và đau đớn. Nhưng nhìn tin nhắn lão Thẩm gửi cho cô, sự chiếm hữu trong lòng hắn đã bị khơi dậy.

“Sau này tôi không nhảy nữa.” Thẩm Tri Dao lập tức nói.

Diệp Cẩm Nhiên nhìn khuôn mặt Thẩm Tri Dao bị hắn niết đỏ, cười nhẹ nói “Nếu chương trình bắt buộc phải nhảy thì sao?”

Thẩm Tri Dao “…Không nhảy. Dù sao anh còn ở đây, bọn họ không dám đắc tội anh.”

“Em rất thông minh.” Diệp Cẩm Nhiên chậm rãi buông tay “Không được cùng người đàn ông nào tiếp xúc thân mật, nhớ chưa?”

Thẩm Tri Dao liên tục gật đầu “Nhớ kỹ.”

Diệp Cẩm Nhiên vỗ vai cô “Đi rửa mặt đi! Tôi chờ em.”

Thẩm Tri Dao nhẹ thở ra một hơi, sau đó đi đến phòng tắm, trước khi đi còn thuận tay cầm lấy di động.

Nằm bên trong bồn tắm lớn, cô mở weibo, nhìn những bình luận dưới video phát sóng trực tiếp tối nay.

[Tổ hợp này cũng đẹp quá đi! Không phải là có kịch bản trước chứ?]

[Có cảm giác Tiền Tôn Hạo rất quan tâm đến người mới này.]

[Đó là quan tâm sao @@, ánh mắt của hắn luôn lơ đãng dừng trên cơ thể cô ấy.]

[Con trai của chúng tôi không yêu đương đâu! Thẩm Dao chỉ là một người mới, ai biết sau này sẽ thế nào! Lầu trên đừng nói lung tung.]

[Em gái này đẹp thật đó, mấy hôm trước vừa lên hotsearch nay lại thấy xuất hiện nữa rồi, giỏi đấy! Tôi phải đi theo dõi cô ấy ngay đây.]

[Rõ ràng ánh mắt Thẩm Dao luôn câu dẫn con trai của chúng tôi.]

[…]

Một ánh mắt trong bài khiêu vũ lại khiến đám fans của hắn kích động như vậy, nếu toàn bộ phần quay hôm qua được chiếu, weibo của cô không bị oanh tạc chứ?

Để an toàn…Thẩm Tri Dao trực tiếp mở chế độ không nhận tin nhắn người lạ.

Tuy cô có tố chất tinh thần khá tốt, nhưng chủ yếu là thấy phiền.

Chờ đến khi Thẩm Tri Dao tắm xong đi ra, đã gần mười hai giờ.

Nghĩ đến ngày mai phải đi quay, cảm giác mệt mỏi nháy mắt lại dâng lên.

Diệp Cẩm Nhiên trên giường giống như đã ngủ. Cô tắt đèn, xốc chăn lên giường.

Nhưng vừa mới nằm xuống, Diệp Cẩm Nhiên liền xoay người lại “Đừng ngủ.”

Thẩm Tri Dao hoảng sợ “Anh chưa ngủ sao?”

Diệp Cẩm Nhiên nhìn chằm chằm cô “Ừ, tôi có việc muốn nói.”

Thẩm Tri Dao lúc này mới nhớ đến cái gì, gật đầu “Anh nói đi, nói xong rồi ngủ.”

Diệp Cẩm Nhiên nhìn Thẩm Tri Dao nói “Hôm nay công ty đang có một dự án, chủ đề tiên hiệp, em có muốn đi thử vai không?”

Thẩm Tri Dao “Nữ chính? Có thể.”

Diệp Cẩm Nhiên “Em nghĩ đẹp quá, là vai phụ.”

“À.” Thẩm Tri Dao giảm hơn nửa hứng thú “Anh muốn tôi đi tôi sẽ đi. Nhưng còn chương trình bên này phải làm sao?”

Diệp Cẩm Nhiên nói “Không cần lo lắng, tôi sẽ tìm người thay thế vị trí của em. Nếu em muốn đi, lần này không khấu trừ 75% tiền công của em nữa.”

Hai mắt Thẩm Tri Dao sáng lên “Thật sao?”

Diệp Cẩm Nhiên cười nói “Dựa theo thỏa thuận lúc trước, trừ 70% là được rồi.”

Thẩm Tri Dao chán nản “…Ồ.”

Thế đấy, cái này khác nhau gì sao?

Diệp Cẩm Nhiên giống như đoán được tâm trạng cô, chậm rãi nói “Em đừng coi thường 5% này. Lần này nếu em thử vai thành công, thù lao rất khả quan.”

Thẩm Tri Dao quay người sang bên cạnh, bắt chéo tay nhìn hắn “Còn phải thử vai? Tình huống của tôi không phải là đầu tư một số tiền lớn nhét người vào sao, cho dù bị mắng thảm thế nào cũng không đổi vai?”

Diệp Cẩm Nhiên “Em nghĩ nhiều rồi, dự án này đã bị ngâm nước nửa năm, tiêu hao rất nhiều tiền của, em cho đây là đang đi chơi sao?”

Thẩm Tri Dao “À” một tiếng “Vậy khi nào phải đi?”

Diệp Cẩm Nhiên nói “ sắp chiếu hết, em sẽ rời đi trước tập cuối cùng. Tôi sẽ báo trước với đạo diễn bên kia.”

Thẩm Tri Dao gật đầu “Được, tôi ngủ trước nhé, ngày mai còn phải dậy sớm.”

Diệp Cẩm Nhiên “Trịnh trọng nhắc nhở em, tôi vẫn còn tức giận.”

Thẩm Tri Dao “? ? ?”

Tức giận ai cơ? Giận lão Thẩm, Cố Lâm hay Tiền Tôn Hạo?

Diệp Cẩm Nhiên “Hôm nay tôi đã chờ em rất lâu.”

Thẩm Tri Dao: “…” Cho nên tên đàn ông này muốn cô làm cái gì?

Thẩm Tri Dao “Tôi đã giải thích rồi mà! Anh muốn tôi làm gì?”

Diệp Cẩm Nhiên “Không biết.”

Người phụ nữ này không thể nói vài câu dễ nghe, giống như trước dỗ dành hắn sao?

Trong đầu Thẩm Tri Dao lóe lên ý tưởng, do dự trong chốc lát nhìn Diệp Cẩm Nhiên nói “Nếu không tôi hát “Võ Tòng đánh hổ” cho anh nhé”

Trong sách có nói trước khi ngủ Diệp Cẩm Nhiên đều nghe bài hát này, sẽ có tác dụng đi!