Chương 45: Người đầu tiên kinh ngạc
Bởi vì là tạo bất ngờ cho đối phương, cho nên hai người phải tách ra hành động.
Thẩm Tri Dao thoải mái vô cùng, vừa đi dạo xung quanh vừa ngắm nghía chọn phụ kiện nữ, giống như không có ý định mua quà cho Tiền Tôn Hạo.
Nhìn đã gần đến giờ quay về, cô mới vào một cửa hàng, chọn một món quà trị giá 200 tệ.
So với những đồ trước đó, món quà này đã coi như là giá trị cao rồi.
VJ đi cùng nhìn món quà của cô, nhịn không được mở miệng “Cô xác định muốn đưa cái này cho bạn cặp của cô?”
Thẩm Tri Dao quay lại “Bạn cặp? Cũng không phải show yêu đương, bạn cặp cái gì, người hợp tác mà thôi.”
VJ đi cùng “Ừ, nhưng cái này tặng bạn bè cũng rất không thích hợp đi.”
Thẩm Tri Dao nở nụ cười “Tôi khá thích nó, nếu anh ta không thích, tôi đành lấy vậy.”
VJ quay phim: Cô chắc là thích không? Không phải vì để chỉnh Tiền Tôn Hạo sao? ? ?
Sau khi mua một cốc trà sữa, Thẩm Tri Dao nhìn thời gian quay trở lại công viên.
Lúc này, tổ chương trình đã dựng xong một ngôi nhà nhỏ màu trắng trên bãi cỏ.
“Những người chọn xong món quà có thể vào trong phòng chờ đợi, đến khi mọi người về đủ chúng ta sẽ bắt đầu.”
Thẩm Tri Dao gật đầu, cầm theo món quà đã đóng gói đi sang căn phòng nhỏ.
Bên trong căn phòng lúc này đã có 4 người: Trình Chí Viễn, Lý Thiên Khải, Trần Chi Chi và Lăng Tiểu Ngọc. Trần Chi Chi và Lăng Tiểu Ngọc nhìn thấy cô, chỉ vào chiếc ghế bên cạnh “Dao Dao, cô mua được cái gì rồi? Sao lại to như vậy?”
Thẩm Tri Dao cười nói “Tôi cam đoan có thể khiến cho người hợp tác cùng tôi kinh hỉ a!”
Lăng Tiểu Ngọc hỏi “Bao nhiêu tiền? Rất đắt đúng không?”
Thẩm Tri Dao gật gật đầu, vẻ mặt đau lòng “Ừm, mất 200 tệ của tôi đó.”
Nghĩ đến hành động thường ngày của Thẩm Tri Dao, Lăng Tiểu Ngọc buồn cười nói “Đúng là tốn kém rồi!”
Đang nói chuyện, cánh cửa được mở ra.
Thẩm Tri Dao nhìn người bước vào, Chiêu Tuyết cả người đầy bùn đất đang kéo theo một chiếc túi lớn phía sau.
Mấy người lập tức đứng dậy giúp đỡ, Thẩm Tri Dao hỏi “Đây là cái gì? Em chạy nạn à?”
Chiêu Tuyết lau bùn đất trên mặt, vẻ mặt ngây thơ khờ dại sáng lên “Không có, đây là món quà hôm nay của em. Không nghĩ đến trên đường trở về ngã vào vũng bùn, ha ha… hình như là VJ đi cùng cứu em lên.”
Nghe lời này của cô ấy, ba người lập tức xoay vòng quan sát “Đứa trẻ này, em không bị thương chứ?”
Chiêu Tuyết thè lưỡi “Không có không có, đều là bùn, em không bị thương.”
“Vậy thì tốt.” Thẩm Tri Dao chậm rãi nói “Em đi thay quần áo trước đi.”
Chiêu Tuyết gật đầu “Chị Dao Dao nhìn hộ em nhé.”
Thẩm Tri Dao liếc nhìn chiếc bao dưới đất “Được.”
Chiêu Tuyết vừa đi, Lăng Tiểu Ngọc và Trần Chi Chi tò mò nhìn chiếc bao tải “Chiêu Tuyết mang cái gì về thế? Khoai lang, hay là khoai tây?”
Thẩm Tri Dao dùng mũi chân đá nhẹ “Hình như không giống!”
Lăng Tiểu Ngọc vừa muốn tiến lên sờ thử, hộp quà trên bàn của Thẩm Tri Dao đột nhiên rớt xuống.
Thẩm Tri Dao nhanh tay bắt lấy, lại lần nữa đặt lên bàn.
Trình Chí Viễn ngồi đối diện lộ ra ánh mắt hoảng sợ, lại quay đầu nhìn Lý Thiên Khải trong khoảnh khắc ngắn ngủi cũng lộ ra ánh mắt tương tự.
Người phụ nữ này đã mua cái gì vậy?
Một lát sau, Hồ Nhạc Dương cũng trở về.
So với Chiêu Tuyết mặt mày xám tro, Hồ Nhạc Dương có thể nói tràn đầy hăng hái.
“Mọi người đều trở lại rồi?” Ánh mắt Hồ Nhạc Dương thoáng nhìn bao tải dính đầy bùn đất trên mặt đất, lập tức mang theo ý cười không rõ hỏi “Thẩm Dao, chiếc bao này không phải của cô chứ?”
Thẩm Tri Dao cố ý nói “Đúng vậy? Có làm sao không?”
Hồ Nhạc Dương lắc đầu “Không sao, tôi mừng thay cho Tiền Tôn Hạo…”
Hồ Nhạc Dương vừa nói chuyện vừa ngồi xuống ghế, mà lúc này Chiêu Tuyết cũng đã thay một bộ quần áo mới bước ra.
Nhìn trong phòng xuất hiện thêm người, khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi lộ ra tia ửng đỏ “Anh trở về rồi?”
Hồ Nhạc Dương gật đầu “Ừm, tôi đã chuẩn bị một món quà, cam đoan cô sẽ rất bất ngờ.”
Chiêu Tuyết nhìn hắn “Ừm, món quà của tôi có vẻ không ổn lắm…”
Hồ Nhạc Dương cười cười “Không sao đâu!”
Nhìn hai người bộ dáng ngọt ngào, Lý Thiên Khải đùa cợt nói “Tôi cảm giác ăn no cơm chó rồi, đây là show hẹn hò sao?”
Lăng Tiểu Ngọc tiếp lời “Đúng vậy, đúng vậy, có muốn để cho đám cẩu độc thân chúng tôi sống không vậy!”
Thẩm Tri Dao và Trần Chi Chi nhìn hai người bọn họ kẻ tung người hứng “…” Hai người rõ ràng cũng không kém đâu!
Đã đến giờ công bố các món quà, Tiền Tôn Hạo vẫn chưa thấy trở lại.
Nhân viên công tác nói “Những đội về trước có thể trao đổi món quà của mình trước.”
Thẩm Tri Dao hỏi “Nếu trong thời gian quy định không kịp trở về thì sao?”
Nhân viên công tác nói “Hai người sẽ bị tịch thu kinh phí ban đầu! Phải làm nhiệm vụ kiếm tiền.”
Thẩm Tri Dao “…Ai có số điện thoại của Tiền Tôn Hạo không?”
Mọi người đều lắc đầu.
“Trần Chi Chi và Trình Chí Viễn có thể trao đổi quà cho nhau.”
Trần Chi Chi nhìn Trình Chí Viễn, đem món quà đưa qua, sau đó trước camera mở món quà Trình Chí Viễn tặng cô.
Bên trong gói quà là một chiếc dây chuyền thạch anh tinh xảo, phía trên còn khắc tên Trần Chi Chi.
Nếu là người khác tặng, Trần Chi Chi có lẽ sẽ rất thích. Nhưng trải qua việc không thoải mái ngày hôm qua, cô thực sự không thể yêu thích bất kỳ hành động nào của hắn.
Mà lúc Trình Chí Viễn nhìn thấy món quà của Trần Chi Chi không thể nói là bất ngờ, chỉ có thể coi như khá hài lòng, cũng hiểu rõ cô không muốn lãng phí tâm tư cho hắn.
Sau khi đội đầu tiên trao đổi quà xong, đến lượt đội Lăng Tiểu Ngọc và Lý Thiên Khải.
Trong nháy mắt khi món quà được mở ra, biểu cảm trên khuôn mặt hai người đầu tiên là sửng sốt, sau đó cùng lúc bật cười, quả thực là không thể ăn ý hơn.
Những người còn lại tò mò về món quà của hai người bọn họ, một con robot Ultraman, một con búp bê thủy thủ mặt trăng.
Nhân viên công tác “Hai người thật hài hước.”
Lăng Tiểu Ngọc, Lý Thiên Khải “…”
Hồ Nhạc Dương cười nói “Mọi người nên xem món quà của tôi này! Chiêu Tuyết, của cô!”
Chiêu Tuyết lấy lại tinh thần “A, đến chúng ta rồi, chờ tôi một chút.”
Chiêu Tuyết đứng dậy muốn đi lấy chiếc bao, Thẩm Tri Dao khoát tay nói “Để chị lấy cho.”
Cái cơ thể yếu ớt này, trách không được bị rơi vào vũng bùn!
Cô một tay đem bao tải ném lên bàn, sau đó bình tĩnh ngồi lại chỗ của mình!
Những người khác “…” Sức lực này cũng lớn quá đi!
Hồ Nhạc Dương có chút ngốc “Đây không phải là món quà Thẩm Tri Dao tặng Tiền Tôn Hạo sao?”
Chiêu Tuyết ngẩn người “Không phải! Đây là quà tôi chuẩn bị cho anh!”
Hồ Nhạc Dương hoàn toàn chết lặng, không ngờ chiếc bao tải này chuẩn bị cho hắn?
Hắn cúi người cởi dây thừng trên bao tải. Lần đầu tiên trong đợt trao đổi món quà, rốt cuộc cũng có người lộ ra vẻ mặt kinh ngạc “Cô thật sự lấy được nó!”