Chương 43: Em chọn đi
Một lúc sau, Diệp Cẩm Nhiên mặc bộ đồ ngủ đi ra.
Thẩm Tri Dao nhìn màn hình điện thoại, đã 10h32. Mặc dù cô vẫn chưa lướt web đủ, nhưng vị đại gia này đã đi ra, cô phải đi ngủ rồi.
Cô cắm sạc điện thoại, sau đó ôm con thỏ chui vào chăn.
Diệp Cẩm Nhiên cũng đã lên giường “Ngày mai em quay ở đâu?”
Thẩm Tri Dao nói “Mai tôi quay công viên Thanh Thần, cách công ty anh rất xa.”
Diệp Cẩm Nhiên nhìn cô “Em không muốn tôi đưa em đi sao?”
Thẩm Tri Dao lắc đầu, không dám thừa nhận “Không có, tôi chỉ thấy hơi đáng tiếc một chút thôi.”
Diệp Cẩm Nhiên bật cười “Được, vậy ngày mai tôi đưa đi em đi nhé.”
Thẩm Tri Dao “…Sáu giờ sáng mai đã phải thức dậy, anh dậy nổi sao?”
Trong sách, Diệp Cẩm Nhiên phải tám, chín giờ mới đến công ty. Hôm qua cũng vậy, cho nên hẳn phải không có thay đổi mới đúng chứ.
Diệp Cẩm Nhiên với tay tắt đèn “Để sáng mai rồi tính, tôi chỉ sợ em dậy không nổi.”
Cả căn phòng nháy mắt chìm vào bóng tối, bàn tay nhỏ nhắn của Thẩm Tri Dao ôm chặt con thỏ, mãi sau mới nói “Được! Ngủ ngon.”
Xong rồi, ngay mai 9h mới ghi hình. Cô đến lúc 6h, khẳng định chưa có ai đến.
Diệp Cẩm Nhiên nhếch môi, đột nhiên lại gần Thẩm Tri Dao, tay nắm lấy con thỏ trong ngực cô.
Thẩm Tri Dao sửng sốt “Anh muốn làm gì?”
Giọng nói trầm thấp của Diệp Cẩm Nhiên vang lên rõ ràng “Có nó tôi không ngủ được.”
Thẩm Tri Dao “? ? ?”
Diệp Cẩm Nhiên “Có em không có nó, có nó không có em, em chọn đi.”
Thẩm Tri Dao “Vậy tôi đi nhé?”
Diệp Cẩm Nhiên “Em chắc chắn?”
Thẩm Tri Dao “…Không xác định.”
Diệp Cẩm Nhiên giống như ma quỷ trong bóng đêm “Kia sao còn không ném nó đi.”
Trái tim nhỏ bé của Thẩm Tri Dao run lên, đem con thỏ đặt ngay ngắn đầu giường “Hiện tại được rồi chứ?”
Diệp Cẩm Nhiên hài lòng gật đầu “Cũng được.”
Thẩm Tri Dao: “…”
Giây tiếp theo, Thẩm Tri Dao cảm giác một cánh tay kéo cô vào l*иg ngực rộng rãi, ấm áp.
“Em cách xa tôi như vậy, tôi mất hứng.”
Tiếng tim đập bình bịch vang lên bên tại, cả cơ thể Thẩm Tri Dao dán lên người hắn.
“Ừm…”
Thẩm Tri Dao vẫn cảm thấy không chân thực khi Diệp Cẩm Nhiên ôm cô.
Dù sao ban đầu, người đàn ông này căn bản không có liên quan chút nào với cô.
Nhưng hiện tại, cô giống như con búp bê của hắn, rất để ý đến cô…
Xem ra nội dung của cuốn sách này bị phá hủy cũng không phải chỉ một chút!
Nhưng mà…L*иg ngực hắn thực rộng lớn, rất có cảm giác an toàn.
Hơn nữa còn ấm áp, trên người có một mùi hương nhẹ, rất thoải mái.
“Ngủ đi, ngủ ngon!”
Diệp Cẩm Nhiên thỏa mãn nhắm mắt lại. Nữ nhân trong lòng vừa ngoan lại mềm mại, xúc cảm giống như trong tưởng tượng của hắn.
Khi còn nhỏ, lúc mẹ hắn còn sống đã từng mua cho hắn một con thú nhồi bông.
Sờ vào rất thích, hắn luôn có thói quen ôm nó ngủ.
Mà giờ phút này Thẩm Tri Dao trong lòng, so với con thú nhồi bông kia còn thoải mái hơn nhiều.
Dần dần, cả hai đều chìm vào giấc ngủ.
Cho đến khi mở mắt, đã là bảy giờ sáng hôm sau.
Cánh tay tuyết trắng không biết khi nào đặt trên lưng Diệp Cẩm Nhiên, cả người cô hoàn toàn nằm trong l*иg ngực hắn.
Khuôn mặt tuấn tú dưới ánh nắng sớm phá lệ thực sinh động. Khi hắn nhắm mắt, không còn khí thế mạnh mẽ vang dội như bình thường, chỉ giống một thiếu niên an tĩnh ôm cô.
Thẩm Tri Dao nuốt nước miếng, lại một lần nữa bị thịnh thế mĩ nhan làm cho rung động.
Nếu cô đối với hắn tốt một chút, có lẽ sau này hắn sẽ không biến thành bộ dạng đó đi?
Suy nghĩ này giống như mầm mống, chậm rãi nảy nở trong lòng Thẩm Tri Dao.
Nghĩ vậy, cô vươn tay, nhẹ nhàng xoa đầu hắn, giống như lúc trước hắn xoa đầu cô.
Ừm, tóc mềm lắm, vuốt rất thoải mái.
Đúng lúc này, tiếng báo thức di động vang lên.
Thẩm Tri Dao vươn tay với lấy điện thoại bên cạnh, lúc này mới hoảng hốt nhớ báo thức chưa sửa tối qua.
“Tỉnh rồi?”
Phía sau truyền đến giọng nói của Diệp Cẩm Nhiên, Thẩm Tri Dao xấu hổ lên tiếng “Ừ, 7h rồi, tôi phải dậy.”
Diệp Cẩm Nhiên nhìn cánh tay trống rỗng của mình, cảm giác nuối tiếc dâng lên vài phần.
Mười lăm phút sau, hai người đều ra khỏi phòng ngủ.
Quản gia nhìn bóng dáng của hai người, cười nói “Thiếu gia, thiếu phu nhân, đồ ăn đã chuẩn bị xong, có thể dùng rồi.”
Hai người ngồi trước bàn ăn, Thẩm Tri Dao vốn lo lắng lời nói dối hôm qua của cô bị vạch trần, nhưng Diệp Cẩm Nhiên giống như đã quên chuyện này, không hề đề cập đến.
Cho đến khi ăn sáng xong, hắn mới nhìn cô nói “Đi thôi, tôi đưa em đến công viên Thanh Thần.”
Thẩm Tri Dao gật đầu, không có quyền cự tuyệt.
Chờ hai người bọn họ đi khỏi nhà, vài người hầu bắt đầu bàn luận.
“Từ khi nào quan hệ của thiếu gia và thiếu phu nhân tốt như vậy?”
“Đúng vậy! Trước kia không phải nhiều một câu cũng cảm thấy tốn sức sao?”
“Ai nha cô thì biết cái gì, không chiếm được mới là tốt nhất. Thiếu phu nhân dạo gần đây rất nổi tiếng.”
“Thiếu gia đang lo lắng thiếu phu nhân chạy theo người khác?”
“Còn không phải sao! Lúc trước tôi đứng ngoài cửa nghe thấy thiếu phu nhân muốn ly hôn với thiếu gia.”
“Thiếu phu nhân cuối cùng đã nghĩ thông rồi sao? Tôi muốn nói thiếu phu nhân gần đây cảm giác xinh đẹp hơn so với lúc trước.”
“Đúng vậy, cho nên phụ nữ vẫn phải nghe theo lý trí.”
“…”
Bên trong xe, Diệp Cẩm Nhiên quay đầu nhìn Thẩm Tri Dao đang gõ màn hình “Đang nói chuyện cùng ai vậy?”
Thẩm Tri Dao thuận miệng nói “Mấy người Trần Chi Chi, bằng không còn ai nữa đâu.”
Diệp Cẩm Nhiên thản nhiên đáp “Không phải còn Cố Lâm sao?”
Thẩm Tri Dao sửng sốt “Tôi không có kết bạn với anh ấy, nói chuyện cái gì?”
Ban đầu vì muốn ở bên Diệp Cẩm Nhiên, nguyên chủ đã cắt đứt tất cả liên hệ với các nam nhân khác.
Nguyên chủ vốn đã không có nhiều bạn khác giới, hiện tại càng không có bạn bè nào
Diệp Cẩm Nhiên quay đầu nhìn cô “Nếu em hối hận có thể thêm bạn cùng hắn. Tôi, thực sự không tức giận đâu.”
Thẩm Tri Dao ngừng gõ tin nhắn, nhìn về phía Diệp Cẩm Nhiên.
Không biết vì sao, rõ ràng nhìn Diệp Cẩm Nhiên rất bình tĩnh, nhưng cô có dự cảm chỉ cần cô dám kết bạn với Cố Lâm, người đàn ông này chắc chắn sẽ tức giận.
“Không cần, tôi cam tâm tình nguyện lựa chọn điều này, có gì mà phải hối hận.”
Diệp Cẩm Nhiên yên lặng cong khóe môi “Vậy là tốt rồi.”
Thẩm Tri Dao yên lặng chốc lát, nhìn Diệp Cẩm Nhiên hỏi “Tôi sẽ không qua lại với bạn khác giới, anh cũng vậy chứ?”
Nếu đã là hợp đồng hôn nhân, cũng không thể chỉ trói buộc mỗi cô chứ.
Diệp Cẩm Nhiên vừa lái xe vừa nói “Đương nhiên. Tôi đã nói rất nhiều lần, chỉ cần em nghe lời, thiếu phu nhân Diệp gia chỉ có em.”
Thẩm Tri Dao “…” Như thế nào cảm giác người đàn ông này không hiểu cô ý cô đang nói vậy?
Quên đi, hai người không cùng suy nghĩ, sau lại nói đi.