Chương 27: Tức giận
Diệp Cẩm Nhiên đang uống rượu đột nhiên dừng lại, nhìn cô gái đối diện dùng giọng điệu bình thản nói ra câu này, trái tim hắn giống như bị một cây kim đâm vào.
Không đau, chỉ nhói lên một cái, lại khiến hắn cảm nhận được một loại khó chịu không nói thành lời.
“Cho nên, bây giờ không yêu nữa?”
Thẩm Tri Dao trả lời dõng dạc “Không yêu nữa. Yêu một người được ngàn người ngưỡng mộ như anh quá mệt mỏi, không yêu ai sẽ thoải mái hơn nhiều.”
Ngay cả nữ chính xuất hiện cũng không thể đánh động được trái tim hắn, cô còn tiếp tục giả bộ làm gì? Cô ngả bài, không giả vờ nữa.
Diệp Cẩm Nhiên hỏi “Cho nên cô muốn tìm một người bình thường?”
Giống như trên phỏng vấn chương trình, một người bình thường?
Ban đầu hắn còn cho rằng những điều cô nói trên chương trình đều là giả, chỉ vì hiệu ứng của chương trình. Hóa ra đó là sự thật?
Cô hiện tại, thích như vậy sao?
“Đúng vậy. Tôi thích người tin tưởng tôi, anh luôn nghi ngờ, điều tra nọ kia. Nếu cuộc đời chỉ dành để giải thích sẽ mệt muốn chết!”
Tuy rằng nguyên chủ ban đầu thích trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng cô không thích.
Không thể bởi vì sai lầm của người khác mà hắn sẽ trừng phạt cô chứ?
Diệp Cẩm Nhiên sửng sốt “Cô biết chuyện tôi điều tra Cố Lâm?”
Thẩm Tri Dao ngây người “Anh điều tra Cố Lâm?”
Diệp Cẩm Nhiên “…”
Thẩm Tri Dao “…”
Bầu không khí đột nhiên chìm vào im lặng.
Thẩm Tri Dao mau chóng phản ứng lại “Sẽ không phải anh cho rằng việc tôi muốn ly hôn với anh là do Cố Lâm?”
Diệp Cẩm Nhiên không nói gì, xem như đồng ý.
Thẩm Tri Dao “…”
“Không phải vì Cố Lâm, sau khi về nước tôi và hắn không có liên hệ. Sao có thể bởi vì hắn?”
Muốn trách cũng chỉ có thể trách tác giả, an bài cho cô một tuyến tình cảm như vậy. Hơn nữa lần gặp mặt đầu tiên của hai người sau khi hắn về nước chính là khi hắn mang theo bó hoa thủy tiên đến trước mộ của cô.
Hai người ngồi đối diện, Diệp Cẩm Nhiên không cảm nhận được chút cảm xúc dối trá nào trong đôi mắt Thẩm Tri Dao.
Nếu thật là diễn, cô có thể trực tiếp đoạt giải diễn viên xuất sắc Oscar rồi.
“Ừ, tôi tin cô.”
Thẩm Tri Dao thở phào nhẹ nhõm.
“Nhưng mà, chuyện Cố Lâm về nước, cô có biết không?”
Thẩm Tri Dao sửng sốt “Tôi không biết.”
Gần đây cô bận rộn quay chương trình, căn bản không chú ý Cố Lâm.
Diệp Cẩm Nhiên nhìn phản ứng của cô, hài lòng gật đầu “Vậy thì tốt, về sau cũng không cần biết.”
Thẩm Tri Dao: “…”
Cô thực sự cảm thấy, chỉ cần cô không có vấn đề gì, cả đời này cô và Cố Lâm sẽ không gặp nhau.
Không biết bao lâu, Thẩm Tri Dao nhìn bát mì ramen “…Tôi ăn không hết, có thể đóng gói mang về không?”
Diệp Cẩm Nhiên liếc nhìn cô, không nói chuyện.
Thẩm Tri Dao lập tức lau miệng “Đột nhiên tôi cảm thấy cũng không muốn ăn nữa, chúng ta đi thôi.”
Diệp Cẩm Nhiên nhìn đồng hồ “Mới 11 rưỡi, cô không muốn mua sắm tiếp?”
Thẩm Tri Dao lắc đầu “Không được, chúng ta về thôi. Ngày mai tôi còn phải ghi hình.”
Thanh toán xong, Thẩm Tri Dao nhìn bát mì ramen kia, môi mấp máy đi theo bên người Diệp Cẩm Nhiên.
Bên ngoài mưa rốt cuộc cũng ngừng, mặt đường có không ít vũng nước, cơn gió lành lạnh thổi qua, mang theo hương vị của cơn mưa.
Nếu có thể cùng người mình thích đi dạo như vậy trên đường này, ắt hẳn sẽ rất tuyệt.
Người giúp việc mở cửa xe, Thẩm Tri Dao nhìn ánh đèn đường vàng nhạt, có chút không cam lòng ngồi vào.
Diệp Cẩm Nhiên ngồi bên cạnh cô. Trong xe chất đầy túi lớn túi nhỏ, chưa kể trước đó đã được tài xế lái xe mang về.
Bằng không nếu chỉ có một chiếc xe, căn bản không chứa nổi.
Thẩm Tri Dao tính toán sơ bộ số tiền chi tiêu hôm nay, đại khái cô đã tiêu của Diệp Cẩm Nhiên gần 400 triệu.
Loại tình huống này, Diệp Cẩm Nhiên sao có thể vẫn bình tĩnh ngồi yên? Tuy cô biết hắn rất giàu nhưng rốt cuộc người đàn ông này có bao nhiêu tiền?
“Hôm nay vui vẻ không?”
Giọng nói từ tính của Diệp Cẩm Nhiên vang lên.
Thẩm Tri Dao gật đầu “Vui vẻ.”
Diệp Cẩm Nhiên bình tĩnh nói “Chỉ cần cô ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi, tôi sẽ cho cô bất cứ thứ gì cô muốn.”
Bên trong xe tối đen, Thẩm Tri Dao chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt Diệp Cẩm Nhiên thông qua ánh đèn đường nhạt nhòa, khuôn mặt này sao có thể rung động lòng người như vậy?
Hắn giống như vầng trăng sáng trên bầu trời, trong trẻo nhưng lạnh lùng xa tầm tay.
“Tôi biết rồi.” Thẩm Tri Dao nở một nụ cười nhàn nhạt “Theo ý của anh.”
Nếu không thể thay đổi cục diện hiện tại, vậy cứ hưởng thụ đi.
Cho đến khi Diệp Cẩm Nhiên không còn hứng thú với cô, hoặc gặp được người nào đó tốt hơn. Lúc đó, hắn sẽ chủ động ly hôn với cô.
Thẩm Tri Dao tính toán trong lòng, ngón tay Diệp Cẩm Nhiên đã đặt lên cằm cô.
“Tốt nhất cô không nên tính toán điều gì, cho dù cô chết, cũng chỉ có thể là người của Diệp Cẩm Nhiên tôi.”
Thẩm Tri Dao sốc lại tinh thần, bắt gặp đôi mắt tối đen của hắn.
Ánh mắt đó giống như một cái hố đen, chỉ cần cô dám nói không, sẽ lập tức đem cô cắn nuốt vào.
“Được.”
Dưới ánh đèn mờ nhạt, khuôn mặt trắng nõn của Thẩm Tri Dao giống như tô thêm một chút dịu dàng.
Lông mi dày và đen nhánh che đi đôi mắt linh động bên trong, khiến hắn không thể nhìn rõ cảm xúc trong ánh mắt cô.
Đôi môi anh đào no đủ, giống như thạch pha lê, mê người khơi gợi du͙© vọиɠ trong người hắn.
Thẩm Tri Dao nhìn hầu kết Diệp Cẩm Nhiên chuyển động, một nụ hôn bất ngờ không kịp đề phòng dừng trên môi cô.
“Ưm…”
Thẩm Tri Dao vô thức muốn đẩy Diệp Cẩm Nhiên ra, Diệp Cẩm Nhiên lại thuận thế đem cô ôm vào trong lòng.
Môi cô vừa thơm lại vừa mềm, khiến Diệp Cẩm Nhiên muốn ngừng mà không được, tiếp tục chìm đắm trong nụ hôn.
Cho đến khi Thẩm Tri Dao bị hôn đến mơ màng, Diệp Cẩm Nhiên mới thở dốc buông cánh tay cô, nói một câu mơ hồ “Em phải chịu trách nhiệm, đây là nụ hôn đầu của tôi…”
Thẩm Tri Dao ? ? ?
Thẩm Tri Dao còn chưa bình tĩnh trở lại, ánh mắt lập tức thay thế bằng sự khϊếp sợ.
Người này bị làm sao vậy? Người bị cưỡng hôn không phải là cô sao? Cô phải phụ trách hắn cái gì?
“Hoặc tôi chịu trách nhiệm với em cũng được…”
Thẩm Tri Dao hiểu rõ. Chết tiệt! Đây cũng là nụ hôn đầu của cô.
Nụ hôn đầu tiên trong hai đời của Thẩm Tri Dao, cứ như vậy bị cướp đi.
Cẩu! Nam! Nhân!
Thẩm Tri Dao quay người, mặt không chút cảm xúc lau miệng, không nói gì.
Diệp Cẩm Nhiên nhất định đang nói dối. Lúc nãy không phải nụ hôn đầu, nếu là nụ hôn đầu sao hắn có thể hôn thuần thục như vậy.
Cô mệt quá!
Diệp Cẩm Nhiên vươn tay chọc khuôn mặt đang tức giận của cô “Tức giận sao?”
Thẩm Tri Dao trừng mắt một cái, tiếp tục không để ý đến hắn.
Diệp Cẩm Nhiên càng nhìn càng cảm thấy cô đáng yêu, rất muốn hôn một lần nữa. Nhưng hắn phải nhịn xuống.
“Em là vợ của tôi. Chồng thân mật với vợ, không thể sao?”
Thẩm Tri Dao chịu đựng nhiều lần, rốt cuộc bùng nổ “Đó không phải nụ hôn đầu của anh.”
Diệp Cẩm Nhiên ? ? ?
“Tại sao không phải?”