Chương 9: Sập phòng (*)
(*)Một thuật ngữ TQ đề cập đến chuyện tình cảm của thần tượng bị phanh phui.
“Kỷ lão sư anh không sao chứ? Đừng trách tôi nha”
Thẩm Tri Dao không biết lấy chai nước từ đâu, mỉm cười đưa cho Kỷ Vân Phong.
Cho dù hắn tức giận thế nào, cũng không thể đánh mất hình tượng của mình trước máy quay.
Kỷ Vân Phong nhìn Thẩm Tri Dao, mặt không đổi sắc nói “Vì giúp cô Thẩm thắng cuộc, tôi đã phải trả một cái giá không nhỏ. Để cô Thẩm mời một bữa ăn, cũng không tính quá phận chứ?”
“Đương nhiên.” Thẩm Tri Dao quay đầu, nói với các nhân viên công tác “Hôm nay tôi mời mọi người ăn lẩu, mọi người vất vả rồi!”
Dứt lời, Thẩm Tri Dao xoay người rời đi, để lại Kỷ Vân Phong sắc mặt tái mét đứng đó.
Chút tâm tư của hắn, còn muốn ra oai với cô?
Nếu muốn mời, đương nhiên phải mời tất cả mọi người đến.
Nửa giờ sau, các thành viên đều về đích.
Nhìn bạn ghép cặp của Trần Chi Chi bị tạt nước, không biết vì sao, Thẩm Tri Dao muốn nhìn thấy biểu cảm khi bị phạt của Diệp Cẩm Nhiên.
Nhất định rất thú vị!
Dù sao trên đời này, nào có ai dám tạt nước Diệp Cẩm Nhiên.
Mặt trời đã lặn, màn đêm dần buông xuống. Đạo diễn cuối cùng cũng hô mộtt tiếng “Kết thúc công việc.”
Ngoại trừ biên tập viên chỉnh sửa video phải ở lại, mọi người đều di chuyển đến một nhà hàng lẩu gần đó.
Thẩm Tri Dao còn chưa ngồi xuống, điện thoại di động đã vang lên. Trên màn hình hiện rõ hai chữ “chủ nợ” chói mắt.
Kỷ Vân Phong một bên lộ ra nụ cười, giống như phát hiện ra điểm yếu của Thẩm Tri Dao.
Thẩm Tri Dao không có thời gian quan tâm đến hắn, bước ra ngoài nghe điện thoại.
“Sao lâu như vậy mới nghe điện thoại?” Diệp Cẩm Nhiên có chút không vui “Cô đang ở đâu?”
Thẩm Tri Dao thấp giọng “Đang ở bên ngoài ăn cơm. Sao đột nhiên lại gọi điện cho tôi?”
Điều này không giống phong cách của Diệp Cẩm Nhiên. Hắn không phải luôn phớt lờ cô sao? Như thế nào đột nhiên quan tâm cô?
“Ăn cơm?” Diệp Cẩm Nhiên nhíu mày “Với ai? Kỷ Vân Phong?”
Thẩm Tri Dao sửng sốt “Ánh mắt của tôi tệ vậy sao? Nhưng đúng là trong đó có cả hắn. Chuyện này khá dài, đến lúc xem chương trình anh sẽ biết. Anh còn chưa nói anh gọi cho tôi có việc gì đi?”
“Cần lý do sao?” Diệp Cẩm Nhiên “Cô đã quên ba điều chúng ta thỏa thuận? Chỉ cần tôi gọi, cô phải lập tức xuất hiện!”
Hắn sao có thể không biết xấu hổ nói hắn sợ cô bị Kỷ Vân Phong chiếm tiện nghi, nên mới cố ý gọi điện kêu cô về?
Thẩm Tri Dao vỗ trán. Đúng vậy! Sao cô có thể quên Diệp Cẩm Nhiên là cái tên vui giận thất thường.
Nghe âm thanh ồn ào bên trong, Thẩm Tri Dao do dự mở miệng “Hôm nay là buổi đầu tiên tôi mời đoàn ghi hình ăn tối, lát nữa tôi về được không? Nếu không sẽ ảnh hưởng không tốt. Anh muốn tôi xuất đạo, đương nhiên…”
Lời chưa nói hết, Diệp Cẩm Nhiên đã ngắt lời “Trả phí đi.”
“A này, anh muốn thế nào?” Thẩm Tri Dao nói với Diệp Cẩm Nhiên “Không phải anh lại muốn chiết khấu 5% tiền công của tôi nữa chứ! Này này…tút…”
Nhìn điện thoại bị ngắt, Thẩm Tri Dao bối rối.
Người đàn ông này, càng ngày càng khó đoán.
Sau khi quay lại phòng ăn, đã có người ồn ào muốn Thẩm Tri Dao tự phạt một ly.
Nhìn chai bia đã mở, Thẩm Tri Dao lịch sự nâng ly tạ lỗi.
Không lâu sai, khuôn mặt mọi người xung quanh đều đỏ bừng,
Kỷ Vân Phong nhìn chằm chằm Thẩm Tri Dao, thấy cô đi vệ sinh, cũng đứng dậy theo sau.
“Cạch cạch” âm thanh khóa trái cửa vang lên. Không đợi Thẩm Tri Dao phản ứng lại, một đôi tay đặt lên eo cô “Người đẹp đừng sợ, là tôi. Ngoan…”
Thẩm Tri Dao chặn tay trước ngực hắn, môi anh đào khẽ mở “uagh...”
Đồ lẩu còn chưa tiêu hóa được trào lên cổ họng.
“Cô…” Không cần Thẩm Tri Dao phản kháng, Kỷ Vân Phong chủ động lùi về sau “Mẹ nó, thực xui xẻo!”
Hắn vốn định thừa dịp Thẩm Tri Dao uống rượu chiếm tiện nghi của cô, không nghĩ tới lại bị cô ta nôn lên người.
Đây chính là bộ âu phục thiết kế riêng tại Ý, cả nước chỉ có duy nhất một bộ.
Chờ Thẩm Tri Dao nôn xong, Kỷ Vân Phong mới tiến lên “Thẩm Dao, chỉ cần cô đi theo tôi. Cô còn thiếu nợ bao tiền tôi trả giúp cô.”
Thẩm Tri Dao hai mắt sương mù nhìn hắn “Thật sao? Chỉ sợ anh trả không nổi.”
500 triệu đó!
Kỷ Vân Phong từ trong túi lấy ra một tờ chi phiếu “Chỗ này có 30 triệu, đủ chưa? Chỉ cần cô ngủ một đêm cùng tôi, chỗ này đều là của cô!”
Thẩm Tri Dao đưa tay lau mặt, không thèm nhìn Kỷ Vân Phong “Nếu anh Kỷ không còn chuyện gì liền ra ngoài đi. Chút tiền mọn, cho ăn xin sao? Chủ nợ của tôi không thiếu chút tiền này!”
Kỳ Vân Phong không ngờ cô lại trả lời như vậy, hai mày nhíu lại “Cô rốt cuộc thiếu bao nhiêu tiền? Cô nghe cho kỹ, chi phiếu trị giá 30 triệu.”
Đừng nói cô ta chỉ là một người mới, số tiền này đủ ngủ với một minh tinh rồi.
Thẩm Tri Dao cười khểnh, nâng mi nhìn hắn “Tôi thiếu 500 triệu, anh có không? Tốt nhất anh nên đi khoe khoang với người khác thì hơn.”
So với tên cặn bã trước mặt, Diệp Cẩm Nhiên có thể coi như một chính nhân quân tử.
Ít nhất, hắn sẽ không lợi dụng lúc người ta khó khăn để làm loại chuyện hạ tiện này.
Kỷ Vân Phong đứng nơi đó, đôi mắt dần trở nên ngoan độc “Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt? Cô có tin tôi có thể khiến cô không có nổi chỗ đứng trong giới này không?
Một tia sáng lóe lên trước mắt hắn, câu trả lời chính là nắm đấm của Thẩm Tri Dao.
Mười phút sau, Thẩm Tri Dao vuốt vuốt tóc mái, bước ra ngoài, quay trở lại phòng ăn.
“Hôm nay đến đây thôi! Mai còn phải ghi hình tiếp, ai, Kỷ lão sư đâu rồi?”
Thẩm Tri Dao lắc đầu “Tôi không biết. Có thể đã về trước rồi. Tôi đi thanh toán, chúng ta về thôi.”
Mọi người gật đầu, lục tục bước ra ngoài.
Đột nhiên, từ trong phòng vệ sinh truyền ra tiếng thét chói tai “A---”
Một người phụ nữ tóc xoăn cầm lấy chiếc áo khoác chạy ra ngoài, túm lấy một phục vụ hỏi “Chuyện gì vậy? Tại sao lại có một người đàn ông chỉ mặc qυầи ɭóŧ nằm cạnh thùng rác. Tôi nói cho các người biết, tôi muốn khiếu nại!”
Người phục vụ vội nói vài câu vào bộ đàm, lập tức có vài người đem người đàn ông bên trong ra ngoài.
Vài người liếc mắt một cái liền nhận ra người đàn ông trên mặt dính đầy son môi “Kỷ Vân Phong????”
Trong nháy mắt, mọi người đều đổ dồn tới
“Thật sự là Kỷ lão sư?”
“Trời ạ! Chẳng lẽ lời đồn là thật sao?”
“Tôi sập phòng rồi, gần đây còn rất thích bộ phim truyền hình anh ta đóng…”
“…”