Lý Dư Khánh lập tức đổ mồ hôi lạnh.
Vốn hắn ta đã chuẩn bị sẵn một đống từ ngữ, kết quả Hoàng thượng lại hỏi chuyện của nước khác.
Hắn ta bắt đầu lẩm bẩm, giả vờ bấm đốt ngón tay.
Hắn ta thật sự không biết xem.
Nhưng hắn ta biết giả vờ.
“Hoàng thượng, việc người nói, tháng trước thần đã chú ý đến rồi. Thần vốn định chỉnh lý việc này thành tấu chương bí mật trình lên, bây giờ Hoàng thượng đã hỏi rồi, thần cũng đành phải tiết lộ thiên cơ trước. Hoàng thượng đừng lo lắng, theo thần suy đoán, vị thiên kim nước Thủy đó cũng là tai tinh! Quốc vận nước Thủy mười năm tới sẽ ngày càng suy yếu… a!”
Đại Bạo Quân đá một cước vào đầu Lý Dư Khánh.
Lý Dư Khánh ngã ngửa ra đất, phát ra tiếng kêu đau đớn.
“Hay cho ngươi Lý Dư Khánh, dám lừa gạt quân vương! Từ nửa năm trước nước Thủy đã diệt cả nhà Thừa tướng, thiên kim gì, thiên tượng gì, đều không tồn tại!”
Lý Dư Khánh ngây người.
【Ha ha ha, ta đã nói sao tự nhiên Đại Bạo Quân lại nhắc đến nước Thủy, thì ra là đào cho Lý Dư Khánh một cái hố to.】
【Đại Bạo Quân uy vũ.】
Đại Bạo Quân được khen ngợi bất ngờ, trong lòng dấy lên chút gợn sóng.
A Bảo chỉ nói sự thật.
Hắn là hoàng đế của một nước, hắn không uy vũ thì ai uy vũ.
“Trẫm thấy ngươi chính là tên thần côn! Dám mưu hại Thập Công chúa, đúng là chán sống rồi!”
Lý Dư Khánh run rẩy, hoảng sợ vô cùng.
“Người đâu! Đem Lý Dư Khánh xuống, chém đầu ngay.”
【Haiz, tên Lý Dư Khánh này, hắn mua quan bán chức, phía sau nhất định có người xúi giục. Nếu phụ thân cặn bã lần theo manh mối này, nhất định có thể tóm được một đám gian thần mua quan bán chức.】
【Sau khi lợi dụng xong Lý Dư Khánh rồi hãy chém, coi như là phế vật lợi dụng.】
A Bảo thầm oán trong lòng, 【Ta nghĩ nhiều như vậy, cũng không biết phụ thân cặn bã có nghĩ đến không, thật là sốt ruột chết mất, không biết nói thật là phiền phức.】
Đại Bạo Quân nhìn nha đầu nhỏ một cái, thản nhiên cười cười.
Ngự tiền thị vệ vào áp giải Lý Dư Khánh đi.
“Khoan đã! Trước tiên giao Lý Dư Khánh cho Đại Lý Tự, điều tra cho kỹ, tên thần côn như thế này rốt cuộc là làm sao vào được Khâm Thiên Giám.”
【Ơ? Suy nghĩ của phụ thân cặn bã lại giống ta.】
【Haiz——】
Đại Bạo Quân và Đức phi đồng thời giật mình.
A Bảo thở dài một hơi, hai người liền không nhịn được lo lắng.
Như thể sắp có chuyện gì lớn xảy ra.
【Hơi đói thì làm sao bây giờ ——】
Bụng nhỏ của A Bảo phát ra tiếng ùng ục, mặt nhỏ nhăn lại thành một đoàn.
Đại Bạo Quân: "..."
Đức phi: "..."
Đức phi lúc này vẫn đang quỳ trên mặt đất, nhỏ giọng nói, “Hoàng thượng, A Bảo có lẽ đói rồi, nó nên bú sữa rồi, người…”
Trong lãnh cung không có nhũ mẫu.
【Sữa!!】
【Thật sự sắp chết đói rồi.】
A Bảo chưa bao giờ có cảm giác đói dữ dội như vậy.
Nói đói là lập tức đói không chịu nổi.
Hoàn toàn không nhịn được.
Có lẽ là cơ thể vừa chào đời này rất cần thức ăn.
Vừa mới mυ'ŧ được một giọt sữa, A Bảo mυ'ŧ hai cái mí mắt đã nặng trĩu, không mở ra được.
Cơn buồn ngủ ập đến, nàng chìm vào giấc ngủ.
Đại Bạo Quân không nhịn được nhìn đứa bé trong tã lót một cái.
Càng nhìn càng thích.
Mềm mại đáng yêu.
Trên A Bảo, có chín vị Hoàng tử, dù là Hoàng tử nào chào đời, Đại Bạo Quân cũng chưa từng nhìn kỹ lưỡng kiên nhẫn như vậy.
Chỉ có A Bảo là khác biệt.
Đại Bạo Quân ở đây, Đức phi thật ra rất sợ hắn, nàng ấy không chắc Hoàng thượng có thích A Bảo hay không, có khi nào lúc không vui, lại nhớ đến lời tai tinh, gϊếŧ A Bảo hay không.