Chương 58
chap 58 CÔ GÁI MANG CÁNH HOA HỒNG Bảo đi đến trước của nhà Dì. bước chân có phần loạng choạng. cánh cửa bỗng dưng mở ra... trước mặt anh. cô giúp vc đang đứng
-cậu Bảo. bà bảo cậu vào nhà
anh bước vào bên trong, căn phòng khách rộng lớn như vậy mà anh chỉ ngồi thu lu một góc. đâu đó trong căn nhà này vẫn còn hơi ấm của em. vẫn đâu đây bóng dáng em, vẫn còn nghe thấy tiếng em nói cười.
-Bảo... còn say rồi
Dì bước từ trên cầu thang xuống, anh ngẩng lên nhìn
-Dì chưa ngủ sao?
-Dì ko ngủ được. Dì thấy con ngồi ngoài cổng.
-con cũng.... ko tài nào ngủ được
Bảo ngồi thất thểu trên cái ghế, bóng dáng mệt mỏi, khuôn mặt hằn lên nét đau đớn, thân thể gày đi trông thấy khiến Dì cũng xót xa vô cùng.
-Dì... con đến đây... để xin Dì 1 chuyện.
-con nói đi.
-Dì hãy nói với con... những gì Dì nói chỉ là muốn chúng con ko ở bên nhau, chứ điều đó không phải là sự thật.
-Bảo... có những chuyện biết thêm chỉ đau lòng. nhưng cũng là nên biết
-con không muốn biết và cũng ko cần biết
Bảo ngồi thẫn thờ trên ghế, hai tay buông thõng mệt mỏi nhìn lên trần nhà.
-Dì thật độc ác, thật tàn nhẫn
-Dì xin lỗi
-Xin lỗi sao....
-Dì ơi... con Yêu cô ấy Dì à... con yêu cô ấy... cô ấy chỉ có 1 người mẹ duy nhất và bà ấy đã chết rồi...
-dì ơi... cô ấy chính là lý do để con trở thành con bây giờ... nếu ko có cô ấy... con ko thể được như thế này,,,
-trước kia ... cô ấy rất hay bị bắt nạt... cho đến khi con gặp cô ấy... con nghĩ rằng con sẽ bảo vệ cô ấy suốt cả đời... chúng con sinh ra để dành cho nhau... Dì không có quyền chia rẽ chúng con. ko ai có quyền đó cả.
Bảo khóc. nước mắt anh chảy dài.. tuy ko ra tiếng nhưng giọng nói anh lạc đi.
-cuộc sống của mẹ con cô ấy rất khó khăn nhưng bà ấy luôn dạy cô ấy là người tốt, bà ấy rất yêu thương cô ấy, khi bà ấy mất, chúng con đã rất khó khăn, suýt nữa cô ấy bị người ta làm nhục, lúc đó... cô ấy đã rất sợ hãi... lúc đó dì ở đâu?
-cô ấy không có ai là người thân ngoài con hết... lúc đó dì đã làm gì...
-dì không có quyền... ko có quyền nhận là mẹ cô ấy...
-cô ấy... là vợ con.. Dì ko có quyền chia cách chúng con...
-ko có quyền
Bảo khóc .. dì cũng khóc...
cả hai đang sống trong những đau khổ của riêng mình.
-dì xin lỗi con Bảo à.
-không... Dì không cần xin lỗi.
-con chỉ muốn chúng ta kết thúc câu chuyện tại đây. dì làm ơn đừng tìm chúng con nữa... hãy coi như cô ấy đã chết rồi. hãy để mình con đi tìm cô ấy. còn chuyện rắc rối của các người. hãy tự đi mà giải quyết... đừng lôi chúng con vào chuyện này.
Bảo đứng lên bỏ đi ra ngoài để lại người phụ nữ ngồi lại đó khóc 1 mình... mọi chuyện là do bà ấy tự gây ra...anh chỉ cần... sống cuộc đời của anh là được.
trời Sài gòn nắng mưa bất chợt... cơn mưa rào bất ngờ chẳng khiến anh để tâm. Bảo bước trên phố mà không cần Dù hay áo mưa... anh lặng lẽ nuốt những giọt nước mắt theo những hạt mưa vào lòng...người ta nói nửa sự thật vẫn còn là sự thật. cho dù ko muốn ... cho dù rất đau... nhưng trong thâm tâm...chẳng thể nào phủ nhận được chuyện này.
Bảo quay trở về bắc. Anh không còn tâm trạng nào để làm việc nữa cả... mọi chuyện giao hết cho Phong quản lý. anh... chỉ muốn đi tìm cô.... nhưng... lần này cô trốn kĩ hơn anh tưởng,
tiếng điện thoại của Bảo kêu
-Alo.
-bố đây.
-vâng.
-con bận gì không?
-rất nhiều vc ạ.
-bố muốn nhờ con một chuyện.
-chuyện gì ạ.
-con hẹn gặp Dì Lệ cho bố.
-con ko làm được
-coi như bố xin con... bố gọi Dì ấy không tiếp
-chuyện 2 người đừng lôi con vào nữa.
-đây là chuyện công vc... ko phải chuyện cá nhân.
-con ko quan tâm chuyện công ty bố
-Bảo... coi như bố xin con lần này... con giúp bố là cứu bao nhiêu con người.
-....
-Bảo... coi như bố xin con... hãy coi như con còn coi ta là bố của con.
-bố của con...
Bảo xót xa... cả cái tuổi thơ ông ấy đâu có coi anh là con mình. ông ấy chỉ biết đến tiền thôi. cho đến giờ gây dựng... hi sinh ... dùng đủ mọi thủ đoạn.... cuối cùng cũng chỉ là hư vô.
-Bảo....
-thôi được rồi...
-chiều nay bố cho ng mua vé... chúng ta vào đó.
-nhưng chỉ chúng ta thôi. bố đừng mang theo mẹ... con không muốn ồn ào nữa.
-tất nhiên bố sẽ không mang theo bà ấy.
chiều tối hôm đó hai bố con đến nhà Dì. đúng như bố bảo nói. Dì không muốn gặp ông ta. Có lẽ là do chuyện đã xảy ra trong quá khứ ảnh hưởng tới hiện tại.
- thế nào. giờ anh dùng cả con anh để tìm cách đến gặp tôi.
-Lệ... anh biết anh sai rồi. em đừng như vậy. hãy cho anh 1 con đường sống.
-tôi chẳng dồn anh vào chỗ chết Bao giờ.
-nhưng em làm thế khác nào ép anh phá sản.
-đấy là do anh... bất tài còn nghĩ mình giỏi giang.
-anh biết anh bất tài. nhưng xin em cho anh cơ hội làm lại.
-lúc tôi nói xin anh... có lẽ anh cũng nhớ anh nói câu gì.
-Ngày đó anh còn trẻ... suy nghĩ nông cạn..
-còn trẻ... nông cạn... anh nông nhưng không có cạn đâu.
Dì cười khẩy
-Lệ..
-Dì... xin Dì đừng như vậy... chuyện công ty của bố con còn liên quan đến rất nhiều con người.
-....
-lệ
-Anh đừng gọi tên tôi.
-...
-hôm nay tôi nói cho anh nghe...chuyện quá khứ tôi ko tính với anh... nhưng chuyện hiện tại tôi phải tính. anh và thằng con rể anh... đốn mạt như nhau... anh nghĩ tôi sẽ tha cho nó để nó nhởn nhơ biển thủ tiền công ty sao? nó... cũng có kết cục của mình rồi.
-còn anh... những thứ anh đạt được đều là do tôi mù quáng mang thân xác ra để đổi lấy cho anh... nhưng không những anh không biết ơn về điều đó mà anh ném cho tôi cái mác gái làm tiền... lẳиɠ ɭơ... bị gia đình ruồng bỏ.
-còn bà chị của tôi... cho dù biết tôi yêu anh nhưng vẫn cố tình qua lại...
-tôi biết tôi chỉ là con rơi con vãi. nhưng các người không có quyền chà đạp lên tôi. do vậy... anh bị như thế này còn là quá nhẹ so với những gì tôi phải chịu đựng.
-Lệ.... anh xin lỗi em.
-anh ko còn đủ tư cách để nói câu nói này.
-anh xin em... hãy vì con của chúng ta ,mà tha thứ cho anh.
-con của chúng ta...
haaaa
dì cười.
-con của anh ư....
-anh nghĩ nó là con của anh à?
-
-.cái loại đáng kinh tởm như anh ko có tư cách để là cha của nó.
-vậy...
-nó ko phải là con anh. chỉ là kết quả của vc anh mang tôi ra làm con rối.
-nhưng sao em nói...
-tôi chỉ muốn xem anh có trách nhiệm đến mức nào thôi. ai ngờ anh trở mặt nhanh đến như vậy.
-thế bố của nó...
-ông ta mà biết ông ta có nó... có lẽ anh k sống nổi đến giờ đâu.
-em... thật độc ác.
-ng ta nói quân tử trả thù 10 năm chưa muộn.
-vậy giờ cô muốn gì.
-anh cứ chờ đi. chuyện vui còn chưa hết mà.
-thế là Chi lê không phải em con phải không?
Bảo từ nãy ngồi nghe hai người nói mới chen vào... khuôn mặt anh sáng lên.
-sao hai người không nói ngay cho con biết.
-có những chuyện... con còn chưa biết đâu... hôm nay... có lẽ con nên bảo cha con nói hết cho con những chuyện mà con chưa hề biết.
DÌ nhìn vào mắt bố Bảo cười khẩy.
-bố... có chuyện gì?
Bảo quay sang bố hỏi... Bố Bảo ngập ngừng
-chuyện này lâu lắm rồi... ta cũng... ko còn nhớ nữa...
-anh ko nhớ để tôi nhắc cho anh nhớ...về cái chuyện xuất thân của anh... mẹ của Bảo.
-mẹ của con...?
-chị gái ta không phải mẹ của con.
-con... con biết...
- trước kia ông ta có vợ... lên thành phố làm việc.. quen ta. chúng ta yêu nhau... nhưng ông ta không bao giờ nhắc về mẹ con...
Bảo ngồi im nghe ...
-lúc đó... ông ấy nói muốn thăng tiến, nên luôn vẽ cho ta những tương lai tốt đẹp, cuối cùng...để có được tương lai đó... ta phải lên giường với mấy cái kẻ giúp đỡ ông ta... và ông ta lại dùng ta để uy hϊếp họ.
-một ngày ông ta mang con lên thành phố. thú nhận với ta ông ta đã có gia đình... và mẹ của con... đã bỏ đi theo người đàn ông khác...
-sau đó ta có thai... và phát hiện ông ta với chị gái mình qua lại. cuối cùng cả hai người đã giúp ta bị gia đình ruồng bỏ... ta ko còn con đường nào khác... phải bỏ lại Chi Lê mà đi, tìm cách trả thù...
Bảo ngẩng lên nhìn bố mình bằng ánh mắt đỏ ngầu.
-giờ ông nói cho thằng bé biết... mẹ nó ở đâu đi.
-bố... mẹ con đâu
-đấy là lí do bố và bà không bao giờ nhắc đến quê chúng ta.
-bà ấy.... bà ấy....
bố Bảo ngập ngừng.
-tuy bố không nói với con về mẹ... nhưng .. con nghĩ bà ấy bỏ con đi rồi... nên con ko còn quan trọng điều đó nữa. vậy bây giờ... bố nói cho con biết... bà ấy ở đâu...
-bà ấy.... bà ấy....
-bà ấy chết rồi.
-cô....
Bố Bảo giật mình.
-bà ấy treo cổ tự vẫn.
-sao cô....
bố Bảo ôm lấy ngực của mình.
-tôi ko biết anh đã làm như thế nào... nhưng trong chuyện này... anh ko hề vô tội.
-tôi ko gϊếŧ cô ấy... là cô ấy nghĩ quẩn....
-thế vì sao cô ấy nghĩ quẩn. có phải là vì anh nói anh có vợ mới trên thành phố... hay là... anh muốn bỏ cô ấy để đến với người cho anh cuộc sống tốt hơn..
-cô.....cô ko có quyền nói như vậy.
-bố... Dì ấy nói thế có đúng không? bố đã nói gì với mẹ con... sao bố lại nói bà ấy bỏ con đi cơ chứ.
-bố....
-anh chỉ muốn biến mình trở thành 1 kẻ đáng thương thôi...
-còn bà chị gái tôi chỉ chăm chăm nghĩ cách cho thằng con trai anh biến đi để chiếm tài sản về cho con gái mình...anh nghĩ chị ta thánh thiện đến vậy sao?
-anh thấy chưa... rốt cuộc anh hại đời... rồi đời cũng hại lại anh thôi...
Bảo khóc... nhìn bố như căm thù....
-bố... là bố... hại chết mẹ con...
-ta....
-bố... con không ngờ... con không ngờ bố lại là con ng táng tận lương tâm đến như vậy.
Bảo quát lên...anh bỏ ngay ra khỏi nhà... bước chân nhanh như muốn chạy trốn sự thật... bố Bảo ôm lấy ngực của mình... ông ta... không còn ngồi vững...
-cô hài lòng chưa?
-giờ anh đã biết,... bị cả thế giới quay lưng lại là như thế nào rồi chứ... anh đã biết bị đứa con mình sinh ra ghét bỏ nó đau đớn đến mức nào... nhưng mà con người như anh... chỉ cần đến tiền còn có thể bất chấp tất cả.. cho nên tôi muốn... phút cuối cùng của cuộc đời anh... phải chết trong nghèo khó... anh sống vì cái gì... hãy chết vì cái đó đi.
-cô...
bố Bảo ôm lấy ngực mình và lịm đi... mọi chuyện... cuối cùng đã được sáng tỏ.
Bảo lang thang trên những con phố của sài gòn...anh thương Chi Lê vì cô ấy ko cha còn anh ko mẹ. anh chưa bao giờ nói với Chi Lê là anh ko có mẹ, bởi vì anh nghĩ Chi lê đã đủ buồn chuyện gia đình.
anh chưa bao giờ ghét bỏ mẹ của anh bây giờ bởi vì trong thâm tâm... anh vẫn muốn có một người phụ nữ để gọi là mẹ. anh vẫn hạnh phúc hơn chi Lê khi có 1 gia đình.
nhưng giờ này... gia đình là gì cơ chứ....
bao nhiêu năm qua anh đã trách nhầm mẹ.... hoá ra anh còn đáng thương hơn cả Chi lê... vì trên đời này... anh chẳng có ai yêu thương mình thật lòng cả...
-chi lê... giờ này em ở đâu...
đối với đàn ông... khổ tâm nhất là không thể khóc ra thành tiếng mà phải nuốt nỗi đau vào lòng...
con người ta đáng thương nhất là lúc đau khổ không còn có ai ở bên...
suy cho cùng. có nhiều tiền đâu phải đã hạnh phúc. mà con người bất chấp tất cả để có được nhiều tiền... rốt cuộc cùng chỉ là hư vô.
đánh đổi cả cuộc đời của mình, lương tâm của mình... người thân của mình...rồi cũng chỉ nhận lại sự cô đơn mà thôi.
-alo...
-Dì đây... con về đi... bố con... ông ấy....
-ông ấy sao Dì
-ông ấy muốn gặp con.
-con không muốn gặp ông ấy
-bảo... ta biết con giận ông ấy nhưng... ông ấy không còn nhiều thời gian nữa rồi.
-về đi con
anh quay trở về. trong căn phòng trắng tinh của bệnh viện... bố anh đang nằm đó với đống dây dợ...những tiếng kêu đều đều của máy móc hỗ trợ... bố anh nằm một mình trên giường... xung quanh chẳng còn ai chăm sóc...
anh ngồi xuống nắm lấy tay ông. kể từ khi sinh ra... đây có lẽ là lần đầu anh nắm tay ông ấy... đồng tiền đã khiến ông ấy quên đi ông ấy còn có 1 đứa con cần sự quan tâm... tham vọng của con người càng lớn bao nhiêu thì sự đánh đổi càng nhiều bấy nhiêu... ông ấy càng cô độc..
ngồi đó nhìn người cha đang sắp qua đời của mình. anh lại thấy thương ông... cho dù tất cả mọi chuyện là do ông... những phút cuối cùng của cuộc đời 1 con người... chúng ta nên tha thứ để cho họ ra đi một cách thanh thản.
-ông ấy được tìm thấy trong tình trạng hôn mê... chúng tôi đã cố gắng hết sức... bây giờ... thật xin lỗi gia đình... chúng tôi...
-ko sao đâu ạ...
Bảo bình thản... gạt đi giọt nước mắt trên khoé mi mình.
-bố... con đã ... về rồi đây.
-bố... con không trách bố vì đã giấu con chuyện của mẹ... con cũng không phải kẻ không biết lý lẽ cuộc đời... con lớn rồi, cũng đủ hiểu bố đã vất vả như thế nào... con xin lỗi bố vì đã luôn làm bố phải muộn phiền
-bố... nếu bố gặp mẹ... xin hãy nói với mẹ ...con xin lỗi... con là đứa con không tốt con đã trách nhầm mẹ... và con cũng không trách bố nữa đâu... bố à... cảm ơn vì bố mẹ đã sinh ra con.... con... thương bố mẹ rất nhiều...
Đôi bàn tay ông đột nhiên nắm chặt lấy tay anh. mồ hôi chảy ra ướt đầm...trong lúc đó Bảo cũng nắm chặt lấy bàn tay đó...cho tới khi nó dần dần buông lỏng tay anh... bố anh đã đi rồi... ông ấy đã chết rồi...
cả cuộc đời được người ta ca tụng, bao nhiêu người vây quanh... ngưỡng mộ, bao nhiêu bạn bè, bao nhiêu người thân, vậy mà bây giờ lại chết trong cô quạnh...
đồng tiền để làm gì... tham vọng là gì mà chúng ta đánh đổi cả cuộc đời.... để đến phút cuối cùng không còn ai bên cạnh... thế mới biết con người ta sống hư vô lắm...
ánh nắng chiều dần tắt trên những ngọn đồi xa xa... anh cắm nắm hương cuối cùng lên nấm mộ của cha mẹ. ngồi thẫn thờ nhìn về hướng mặt trời lặn... ngay lúc này anh chỉ còn có một mình cô đơn giữa cuộc đời ... hoá ra mồ côi là cảm giác như vậy... Chi lê của anh... đã trải qua cảm giác này rất nhiều năm trời... cô ấy... thật là mạnh mẽ... anh gạt nước mắt...
-Bố... mẹ... con... mồ côi mất rồi...