Cô Gái Mang Cánh Hoa Hồng

Chương 59

Chương 59
chap 59 CÔ GÁI MANG CÁNH HOA HỒNG.

Chi Lê hàng ngày phải nằm trên giường bất động. Vì không có ai chăm sóc nên cô vẫn phải tự mình làm những công vc cơ bản...cảm giác mỗi lần bước đi chỉ khiến cô sợ hãi con sẽ rơi ra ngoài... đúng là lần đầu làm mẹ khổ lắm. nhìn những gia đình khác họ có vợ có chồng... quả thật cũng khiến cô tủi thân vô cùng.

-Chị lê... sắp sửa đóng thêm viện phí nhé.

-dạ vâng...

cô nằm trên giường xoa xoa cái bụng còn chưa nhú lên... con của cô chắc giờ bằng quả cau hay quả táo.

dù con có thế nào thì nó cũng là kết quả của tình yêu bao nhiêu năm trời. cô sẵn sàng đánh đổi tất cả vì người đàn ông cô yêu. nhưng.... liệu anh có chấp nhận được sự thật này.

Chi lê rớt nước mắt... cầu trời cho Bảo đừng có điên điên khùng khùng... cầu trời cho anh giữ được bình tĩnh... cầu trời cho anh có thể hiểu.. chấp nhận và tìm cho mình một gia đình hạnh phúc hơn...một người con gái yêu anh nhiều hơn cô đã yêu...

-con... chúng ta cùng mong cho bố được hạnh phúc nhé.

chúng ta không thể quay về... bởi vì mẹ không muốn con thấy cuộc sống phức tạp của mẹ... không muốn con cùng chịu nỗi đau này... mẹ sẽ... yêu thương con bằng cả tình yêu mà bố đã dành cho chúng ta... cô xoa bụng rồi khóc một mình.

Từ ngày bố mất... Bảo gầy đi nhiều hơn... anh già đi trông thấy...tất cả công việc trong công ty bố ,anh phải chịu trách nhiệm thay cho bố anh... anh là con trai duy nhất... bao nhiêu năm ông ấy gây dựng giờ cũng không thể để nó tiêu tan... ông ấy ở trên trời... có lẽ cũng mong điều ấy...

Đêm đến anh không ngủ được. anh Nhớ ... nhớ cô gái của anh đến quay cuồng.

-Bảo... con đừng như vậy...dù sao... bố con cũng mất rồi... con phải cố gắng lo cho bản thân. vào ngủ đi con... đừng hút thuốc nữa.

-vâng.

-thế đã có tin tức gì của cái Lê chưa?

-chưa ạ.

-sao con này nghĩ dại quá... con đừng lo... cố gắng tìm nó... rồi nó sẽ quay về

-vâng

anh ngồi thẫn thờ... bác giúp việc đi vào trong nhà còn anh thở dài châm thêm điếu thuốc. chỉ mong... cô ấy bình yên... còn nếu cô ấy không quay về với anh.. anh chấp nhận vì người sai là bố anh. bảo nắm lấy chiếc vòng trong tay.. lúc nào anh cũng mang theo nó... nhưng giờ... không còn cảm giác gì nữa... chỉ thấy trong lòng nóng ran... nỗi lo sợ dâng lên khi nghĩ đến chuyện em sẽ không bao giờ quay về nữa...

-Chi Lê ... tôi biết tìm em... ở đâu bây giờ...

Chi lê bị giục đóng tiền viện phí... trong khi đó cây rút tiền ở tận dưới thị trấn... cô không tài nào tự đi được...cuối cùng cũng nghĩ ra nhờ người đi rút hộ...

từ đây xuống thị trấn 2-3 chục cây số, số tiền trong thẻ không phải là ít... chỉ sợ... người ta tham mà lấy mất thôi...

nhưng mà giờ... nếu không có tiền... mẹ con cô cũng ko biết phải làm sao nữa.

cô nằm trên giường chờ đợi...miệng không ngừng cầu khấn mọi chuyện sẽ suôn sẻ. mong rằng có người tốt trên cõi đời này...

Cô cứ nằm đó từ sáng... đến tối... rồi đến hôm sau...số tiền trong túi nay chỉ còn vài chục nghìn. mà cái người nhờ đi rút tiền thì không thấy tăm hơi đâu hết...

-Chị Lê ... nếu không đóng viện phí là bác sĩ ngừng cấp thuốc và ko cho chị nằm việc nữa đâu

cô y tá thông báo khi cô vẫn còn đang nằm trên giường. cô  ứa nước mắt.... tức tưởi... số tiền trong thẻ lên đến cả trăm triệu, đúng là lòng tham của con người mà... nhưng giờ... số tiền đó không quan trọng bằng cuộc sống của mẹ con cô... cô... không biết phải làm sao bây giờ...

-bác sĩ... em xin bác sĩ thêm mấy hôm nữa... em nhờ người đi rút tiền hộ nhưng anh ta vẫn chưa thấy về.

-từ đây xuống đấy mấy chục cây số 1 ngày thì rút được mà sao cô nói từ hôm nọ rồi.

-xin anh thông cảm cho em... em hứa với anh em sẽ trả tất cả không thiếu đồng nào.

cô tủi thân khóc... rốt cuộc trên đời... lắm kẻ xấu xa....

Bảo đang ngồi với đống giấy tờ trên bàn. thì tiếng điện thoại kêu lên.

-này... thằng kia... mày làm gì mà ngày nào cũng rút tiền thế...

-tiền nào...

-ơ... thẻ ngân hàng của mày...

-đâu...

-đây... nó gửi tin về điện thoại đây này.

-đt tao đây.

-ko... điện thoại mày đưa cho cái Lê. nó để lại văn phòng đây này.

-thế hả...

bảo giật mình đứng lên... anh bước nhanh ra khỏi cửa...

-có giao dịch phải không?

-uh.. hỏi ngu...

-phát sinh bao giờ.

-mới sáng nay...mày làm cái đéo gì vậy?

-cái thẻ chi Lê cầm...tao ra ngân hàng đã

Bảo đi nhanh ra ngân hàng.. trong lòng có chút vui mừng nhưng cũng đầy lo lắng. chỉ mong người rút tiền chính là người con gái của anh... ngồi chờ ở ngân hàng mà lòng anh nóng như lửa đốt... nửa tiếng đồng hồ mà dài như cả năm vậy. cái thẻ ngân hàng đó là thứ duy nhất có thể nói cho anh biết cô đang ở đâu. cầu trời anh sẽ tìm được cô...

cầm trên tay tờ giấy xác nhận địa chỉ anh không khỏi vui mừng. không ngần ngại mà chạy ra khỏi ngân hàng để đi tìm cô. con đường dài đến cả trăm km cũng không có gì đáng ngại cả,... chỉ mong... cô vẫn còn ở đó...

Chi lê.. đợi tôi nhé....

nửa ngày đường mới tìm thấy nơi phát sinh giao dịch. nhưng mà đó là 1 thị trấn. mà thị trấn như vậy... biết tìm em ở đâu bây giờ. Bảo hỏi mãi mới ra được cây rút tiền nhưng mà... anh không biết cô có quay lại đây để rút hay không. cầm điện thoại có hình cô trên tay mà hỏi không ai biết cô cả... Chi Lê... liệu em... có an toàn. Bảo càng ngày càng lo lắng.

Bảo không dám đi xa chỗ cây rút tiền. anh cứ quanh quẩn ở đó cả ngày... nếu như có tin nhắn từ tài khoản anh sẽ phát hiện ra ngay.

mấy ngày hôm sau điện thoại vẫn im phăng phắc. cho đến chiều... thì có tin nhắn rút tiền... nhưng đến lúc anh đi tới. Cây ATM chỉ có mấy người đàn ông. tất cả đều đang chuẩn bị ra về... không phải là cô ấy... Bảo thất vọng...

ngay lúc này... lòng anh nóng như lửa đốt. bản thân công an ở đây cũng ko biết tình hình của cô. như vậy... thì anh biết tìm cô ở đâu bây giờ.

sau cả tuần thẻ mất tích Chi Lê đã bị nhắc nhở rất nhiều lần. Ngày hôm nay... bác sĩ đã xuống phòng đề nghị cô thu dọn đồ đạc... Chi lê khóc nức nở... đúng là con người... tình người giờ ở đâu... mẹ con cô... cũng là 1 sinh mệnh cơ mà...

-mẹ... Bảo ơi.... con phải làm sao bây giờ....

bảo bây giờ coi như sống luôn cạnh cái cây rút tiền... anh chỉ sợ cô đến nhanh rồi cũng rời đi nhanh mà thôi... nhất định... không thể để cô đi được... Chi Lê... em đừng như vậy... có gì chúng ta nói rõ ra được không em...

Chiều đến là thời điểm nhiều ng rút tiền nhất... anh đứng bên kia đường... mắt không ngừng hướng về phía đó. người ta nói mò kim đáy bể... thì điều đó cũng có cơ sở tìm được vì kim cũng không thể nào tan được trong nước... do vậy... anh nhất định phải tìm bằng được cô.

đang nắm chặt lấy cái điện thoại trong tay thì tin nhắn chuyển tiền lại hiện lên... anh nhìn kĩ về phía cây rút tiền. một người đàn ông lạ mặt vừa bước ra... nhìn dáng vẻ lén lút của ông ta anh có phần nghi ngờ ... anh bước lại gần phía người đàn ông đó.

-chào anh...

-dạ

người đàn ông giật mình... khuôn mặt tỏ vẻ bối rối.

-anh ơi.. anh cho em hỏi anh có biết cô gái này không ạ

Bảo đưa ra chiếc điện thoại có hình cô

-tôi... tôi ko biết

người đàn ông bỏ đi rất vội vã... nhìn vẻ bối rối đó anh rất nghi ngờ... Bảo bước theo.

Người đàn ông thấy anh đi theo thì chạy 1  mạch.  Bảo ko chần chừ mà 3 chân 4 cẳng đuổi theo.

Đến một ngã rẽ của chợ, ng đàn ông chạy vào hàng thịt vớ con dao.

Hai tay nắm con dao đưa về phía Bảo đe dọa.

- mày tránh xa tao ra.

- tôi ko làm gì anh cả.  Chỉ muốn hỏi về cô gái ấy.

-tạo đã nói t ko biết gì cả.

- vây sao mày bỏ chay

- kko lieun quan đến mày

- nói cho t  biết cô ấy ở đâu, ta sẽ trả mày gấp đôi số tiền trong thẻ.

Ng đàn ông nhìn bảo nghi ngờ.

- còn nếu ko thì...  Ta đành đưa mày lên công  an.

- ấy...   có làm gì đâu.  Chỉ đi rút tiền hộ. 

- thế cô ấy đâu rồi. Cô ấy ở đâu.

- mày tránh ra...  Thì tao nói cho.

- được rồi...  Mày yên tâm. Tao ko làm gì mày đâu.

Anh ta gật đầu. Lúc Bảo lùi lại thì anh tiến lên lên khua con dao trứoc mặt Bảo. Nhưng bảo dùng chân...  Đạp anh ta ngã ra ngày tại đó. 1 chân dẫm lên ngực anh ta.

- nào...  mày nói đi.

- tao...  Cô ấy đang ở bệnh viện huyện.

- cô ấy làm sao?

- coa chửa

- có bầu? 

Bảo tròn mắt.  Anh mừng như mở cờ trong bụng một tay nhấc cả ng đàn ông kia lên. Vỗ vai cuời hớn hở.

- bệnh viện đấy ở đâu.

- cách đây hơn 2 chục cây.

- chỉ chỗ cho tạo.

- mày ra gọi xe ôm nó chở mày đến tận nơi.

Đuổi rồi...  Được rồi...

Bảo hớn hở bỏ đi mà chẳng còn quan tâm đan ng đàn ông kia nói thật hay đùa.

Hôm nay trời có vẻ đẹp,  20 cây số nữa...  Anh gặp ng con gái của mình...  Anh có con  rồi... Bảo với suớng như muốn hét lên cho cả thế giới biết.  Chi Lê... Anh yêu 2 mẹ con nhiều